Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 65 - Chương 773 - Sư Đệ Này Không Thông Minh (1)

Chương 773 - Sư Đệ Này Không Thông Minh (1)
Chương 773 - Sư Đệ Này Không Thông Minh (1)

"Ngươi vào ngồi đi, phụ thân ta không ở nhà, người tới thư viện rồi, nhưng ta nghĩ người sẽ trở về rất nhanh thôi!" Tiểu Hoan Bảo đặt cuốn Sơn Hải Kinh đang cầm trong tay lên bàn, cất giọng lạnh nhạt nói.

"Ta sẽ không khách khí!" Đường Tiểu Ngọc nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Tiểu Hoan Bảo, hai má phiếm hồng, nàng ta hơi đỏ mặt một chút, từ từ bước vào trong sân.

Thế nhưng Đường Tiểu Ngọc lại không ngồi, ngược lại nàng ta có chút chân tay luống cuống cứ một mực đứng trong sân.

"Ngươi đừng đứng nữa, ngồi xuống đây đi.” Khóe miệng Tiểu Hoan Bảo hơi hơi cong lên, hắn chỉ về phía đối diện của bàn đá, nói.

"Ừm ừm!" Đường Tiểu Ngọc xấu hổ ngồi xuống đối diện, mắt nhìn mũi, mũi hướng tim.

"Ngươi ngồi một chút, ta đi mang một ít trà bánh tới!"

Đường Tiểu Ngọc vốn định khéo léo từ chối, nhưng thấy Tiểu Hoan Bảo đã đứng lên, đi về phía phòng bếp rồi, trong lòng nàng ta cảm thấy ca ca của Tiểu Hỉ Bảo là một người thật dịu dàng lại biết chăm sóc người khác.

Rất nhanh Tiểu Hoan Bảo đã bước ra từ phòng bếp, mang theo một đĩa bánh đậu xanh cùng với trà cụ đặt trên bàn đá, ra hiệu cho Đường Tiểu Ngọc thưởng thức.

Đường Tiểu Ngọc ngượng ngùng cầm lấy một cái bánh đậu xanh, cúi đầu, nhẹ nhàng cắn một miếng.

"Ngươi đến tìm phụ thân ta có chuyện gì không?" Tiểu Hoan Bảo dò hỏi.

"Ta... Trên tu luyện có chút vấn đề không hiểu, muốn hỏi sư phụ!" Không biết vì sao Đường Tiểu Ngọc vẫn không dám đối diện với Tiểu Hoan Bảo, nàng ta chỉ có thể cúi đầu, thẹn thùng nói.

"Ngươi nói ta nghe một chút, nhìn xem ta có thể giúp ngươi giải quyết hay không!"

Tiểu Hoan Bảo đã tu luyện được một khoảng thời gian, hơn nữa thiên phú kinh người, rất nhiều đạo pháp vừa học là biết.

"Ngươi cũng tu luyện?" Đường Tiểu Ngọc ngẩng đầu lên, không khỏi hỏi.

Thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nàng ta chỉ hận không thể tìm một cái lỗ nẻ mà chui vào.

Bởi vì sư phụ chính là tu sĩ, hắn là nhi tử của sư phụ làm sao có thể không tu hành?

Chỉ sợ cả Tiểu Hỉ Bảo cũng tu luyện từ lâu rồi.

Sao nàng ta lại hỏi một vấn đề ngốc nghếch như vậy?

"Đúng vậy, nếu bàn về chuyện này, có thể xem ta là sư huynh của ngươi!" Tiểu Hoan Bảo nhàn nhạt gật đầu.

"Sư huynh!" Đột nhiên Đường Tiểu Ngọc có chút ngượng ngùng, trong đầu nàng ta không khỏi nảy lên một câu, sư huynh sư muội trời sinh một cặp, sau đó lập tức nghĩ ngợi lung tung.

Tiểu Hoan Bảo không biết Đường Tiểu Ngọc đang nghĩ ngốc nghếch cái gì.

Hắn chỉ hơi ngượng ngùng khi nghe một tiếng sư huynh này.

Nhưng được người ta gọi mình là sư huynh, hắn vẫn thấy rất khoan khoái.

Chẳng qua vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt ung dung như trước.

"Ngươi nói về vấn đề ngươi gặp được khi tu hành đi?"

"Đó là tầng thứ nhất trong Phân Thần Thuật mà sư phụ dạy. Trên đó nói cần tu luyện giả quán thông linh lực vào kinh mạch toàn thân, cuối cùng hợp toàn bộ lại dung nhập vào mi tâm. Thế nhưng tới bước cuối cùng ta lại không thể đưa linh lực đã hợp lại dung nhập vào mi tâm?" Đường Tiểu Ngọc lấy lại tinh thần, nàng ta lập tức hỏi nơi mình không hiểu.

"Ta đoán là linh lực của ngươi không tuần hoàn một vòng quanh hai mạch Nhâm, Đốc!" Tiểu Hoan Bảo hơi ngẫm nghĩ một chút rồi nhẹ giọng nói.

"Hai mạch Nhâm Đốc?" Đường Tiểu Ngọc mơ hồ nói.

"Ngươi còn chưa biết vị trí kinh mạch trong cơ thể ư? Khó trách ngươi lại không thể dung nhập linh lực đã hợp lại vào mi tâm!" Tiểu Hoan Bảo thấy vậy không khỏi bật cười, hắn cảm thấy sư đệ này thật ngốc.

Hai má Đường Tiểu Ngọc đỏ lên.

Nếu lúc trước nàng ta đỏ mặt vì e lệ, thì giờ phút này nàng ta đỏ mặt không còn nghi ngờ gì nữa chính là ngượng ngùng.

"Không sao đâu, ai chẳng có chuyện mình không biết, để ta dạy ngươi cách vận chuyển và hướng đi của linh lực trong kinh mạch ở tầng thứ nhất Phân Thần Thuật!" Dường như Tiểu Hoan Bảo có thể hiểu được tâm tình của đối phương, hắn mở miệng trấn an.

Đường Tiểu Ngọc ngẩn ngơ.

Sư huynh thật dịu dàng.

Tiểu Hoan Bảo thấy bộ dáng ngây ngốc sững sờ của đối phương, hắn lại gọi thêm vài tiếng nữa. Lúc này Đường Tiểu Ngọc lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng nói tạ ơn: "Cám ơn sư huynh!"

"Đừng khách khí với ta như vậy!" Khuôn mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh của Tiểu Hoan Bảo lộ ra nụ cười tươi, nụ cười này khiến Đường Tiểu Ngọc nhìn tới ngây người, thật là đẹp mắt.

Khoảng thời gian sau đó, Tiểu Hoan Bảo rất nghiêm túc dạy cách vận chuyển và hướng đi của linh lực trong Phân Thần Thuật, Đường Tiểu Ngọc cũng rất nghiêm túc nghe, nhưng nàng ta vẫn thường xuyên lén lút ngắm nhìn Tiểu Hoan Bảo.

Mà mỗi lần lén lút ngắm như vậy, mặt sẽ đỏ bừng lên một lần.

Tiểu Hoan Bảo dĩ nhiên cũng chú ý tới hành động mờ ám của Đường Tiểu Ngọc, nhưng hắn lại không nói cái gì.

Bởi vì trong mắt hắn, hành vi của Đường Tiểu Ngọc chính là biểu hiện của hướng nội, là biểu hiện của ngại ngùng.

Điểm này rất giống với hắn.

Có thể do cảm thấy tính tình của hai người giống nhau, Tiểu Hoan Bảo đối mặt với Đường Tiểu Ngọc lại có vẻ bình tĩnh, thân thiết hơn rất nhiều.

Rất nhanh Tiểu Hoan Bảo đã nói xong cách vận chuyển và hướng đi của linh lực trong Phân Thần Thuật, Đường Tiểu Ngọc chỉ cảm thấy thời gian qua thật sự nhanh, thậm chí nàng ta còn cảm giác vừa rồi chỉ như một chớp mắt mà thôi.

"Ngươi còn có cái gì không hiểu?" Tiểu Hoan Bảo không khỏi nhìn về phía Đường Tiểu Ngọc hỏi.

Bình Luận (0)
Comment