"Không..." Đường Tiểu Ngọc vừa định nói không có, nhưng lại nghĩ rằng nếu nàng ta đã hết điều cần hỏi rồi, chẳng lẽ nàng ta phải rời đi ư?
"Còn, sư huynh, ta còn rất nhiều vấn đề không hiểu!"
Vì có thể ở lâu hơn chút nữa, Đường Tiểu Ngọc đành phải tùy tiện nghĩ ra một chút vấn đề trong tu luyện.
Mà Tiểu Hoan Bảo lại không biết tâm tư thầm kín của Đường Tiểu Ngọc, hắn vẫn rất nghiêm túc giải đáp giúp Đường Tiểu Ngọc như trước.
"Hết rồi, cám ơn sư huynh đã chỉ điểm!"
Mãi cho đến lúc cuối cùng, Đường Tiểu Ngọc cúi đầu, trong giọng nói có chút uể oải.
Như vậy lại khiến Tiểu Hoan Bảo cảm thấy có chút kỳ quái.
Chẳng lẽ vì hỏi quá nhiều vấn đề, khiến sư đệ cảm thấy ngượng ngùng rồi?
Hơn nữa, vị sư đệ này gặp phải rất nhiều vấn đề quá mức đơn giản.
"Sư đệ, tu hành cần chú ý tới khắc khổ chăm chỉ, dù ngộ tính kém một chút cũng không sao!" Tiểu Hoan Bảo cho rằng Đường Tiểu Ngọc tự ti, hắn lập tức lên tiếng trấn an.
Ngộ tính kém?
Nghe Tiểu Hoan Bảo trấn an nhưng tâm tình của Đường Tiểu Ngọc lại chẳng tốt chút nào.
Chẳng lẽ nàng ta hỏi nhiều vấn đề như vậy, đã khiến huynh cho rằng nàng ta thật ngốc, nàng ta không thông minh rồi?
Xong rồi xong rồi.
Đã để lại ấn tượng không tốt trong mắt sư huynh.
Đường Tiểu Ngọc tâm loạn như ma.
Bỗng nhiên một ý niệm hiện lên trong đầu nàng ta.
Không đúng nha.
Hiện giờ nàng ta đang dùng bộ dáng của ca ca Đường Thanh Sơn?
Người để lại ấn tượng không tốt cũng là ca ca.
"Sư huynh, ta trở về tu luyện đây!"
Nói xong, Đường Tiểu Ngọc đứng lên chạy ra ngoài sân, giống như bỏ trốn vậy.
"Sư đệ này thật cổ quái?" Tiểu Hoan Bảo có chút không hiểu gãi gãi đầu: "Đúng rồi, dường như đã quên hỏi sư đệ tên là gì."
Kỳ thật, trong lòng Tiểu Hoan Bảo vẫn cảm thấy vị sư đệ này không tồi.
Dù sao hắn cũng không có nhiều bằng hữu.
Không đúng.
Dường như hắn căn bản không có bằng hữu.
Nghĩ vậy, đột nhiên trong lòng Tiểu Hoan Bảo có chút mất mát.
"Phụ thân từng nói, cao thủ phải cô đơn, vương giả phải cô độc!"
Ánh mắt Tiểu Hoan Bảo lại kiên định lên.
Thế nhưng... Hắn thật sự rất muốn có bằng hữu.
Bộ Phàm tham dự nghi thức mở màn khóa huấn luyện quân sự ở thư viện, sau đó còn lên đài diễn thuyết khích lệ đám học sinh thư viện một phen, tiếp theo hắn rời đi trước một bước.
Trên đường trở về, hắn gặp Đường Tiểu Ngọc đang chạy về tiểu trấn.
Đường Tiểu Ngọc nhìn thấy Bộ Phàm, lập tức kích động lễ phép thăm hỏi, sau đó lấy lý do mình phải tu luyện để chạy về nhà.
Bộ Phàm có chút không hiểu chuyện gì.
Xem tình huống, Đường Tiểu Ngọc vừa chạy từ nhà hắn về.
Chắc là nàng ta muốn tới tìm hắn, thế nhưng tại sao sau khi nàng ta nhìn thấy hắn, lại muốn chạy rồi?
Về đến nhà, Bộ Phàm xoay người nhảy khỏi lưng tiểu bạch lư và đi vào sân.
Giờ phút này Tiểu Hoan Bảo đang ngồi trước bàn đá, im lặng đọc sách.
"Phụ thân, sao người trở về sớm như vậy?" Nghe thấy động tĩnh, Tiểu Hoan Bảo đặt sách lên mặt bàn, mở miệng hỏi.
"Đã xong chuyện bên thư viện rồi nên ta trở về.” Bộ Phàm cười trả lời: "Đúng rồi, vừa rồi Tiểu Ngọc qua đây có chuyện gì?"
"Tiểu Ngọc?" Rất nhanh Tiểu Hoan Bảo đã phản ứng lại.
"Phụ thân, người hỏi vị sư đệ vừa mới đến nhà chúng ta ư? Hắn gặp phải một ít vấn đề trong tu hành, nhưng đã được ta giải đáp rồi!"
Bộ Phàm cũng không ngoài ý muốn khi nghe Tiểu Hoan Bảo gọi Đường Tiểu Ngọc là sư đệ.
Dù sao lúc trước Tiểu Hoan Bảo vẫn một mực bế quan tu luyện, đối phương không hề biết chuyện huynh muội Đường gia trao đổi thân thể.
"Giải đáp được là tốt rồi!" Bộ Phàm gật đầu.
Hắn cho rằng sở dĩ hồi nãy Đường Tiểu Ngọc kích động như vậy, có lẽ nàng ta bị Tiểu Hoan Bảo coi là sư đệ, nhưng lại không tiện giải thích chuyện trao đổi thân thể cùng ca ca.
Dù sao tiểu cô nương có da mặt mỏng, cũng là điều dễ hiểu.
Thế nhưng giờ phút này Tiểu Hoan Bảo lại nghĩ.
Vốn dĩ tiểu sư đệ kia tên là Tiểu Ngọc thế nhưng vì sao lại giống tên của một tiểu cô nương?
…
Bên kia.
Đường Tiểu Ngọc vội vàng về đến nhà, sau đó bổ nhào lên giường, trong tay gắt gao ôm lấy chăn mỏng, không cần nói cũng biết đang rất thẹn thùng.
"Tiểu Ngọc ơi là Tiểu Ngọc, sao ngươi lại không có đầu óc như vậy? Không phải bộ dạng sư huynh chỉ đẹp một chút, giọng nói dễ nghe một chút, người khá dịu dàng, trong lòng thật tốt thôi sao? Vì sao ngươi lại hồi hộp như vậy?"
Đường Tiểu Ngọc ôm chặt chiếc chăn mỏng, lăn qua lăn lại trên giường.
"Thanh Sơn, ngươi làm sao vậy?" Bỗng nhiên ngoài phòng truyền đến tiếng của Liễu thị.
Lúc trước Đường Tiểu Ngọc trở về quá mức nóng vội, Liễu thị còn cho rằng đã xảy ra chuyện gì lớn nên trực tiếp qua hỏi.
"Nương, không có chuyện gì!" Đường Tiểu Ngọc lập tức ngồi thẳng người, hô lớn.
"Không có chuyện gì là tốt rồi! Vừa rồi nương hầm tổ yến cho người ta, có múc cho ngươi một chén!" Giọng nói của Liễu thị lại truyền đến.
"Không cần đâu nương, ta còn muốn đọc sách!" Đường Tiểu Ngọc vội vàng khéo léo từ chối.
"Vậy được rồi!" Ngoài phòng, Liễu thị thầm thở dài trong lòng.
Từ sau khi hai hài tử trong nhà bái trấn trưởng làm sư, ngày thường ngoại trừ ăn cơm, thời gian khác bọn chúng đều trốn trong phòng đọc sách.
"Cũng không biết khi nào thì khảo nghiệm của trấn trưởng mới chấm dứt!"
Liễu thị vẫn một mực cho rằng Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc khắc khổ đọc sách trong phòng như vậy là do Bộ Phàm khảo nghiệm tĩnh kiên nhẫn của hai người.