Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 67 - Chương 775 - Rốt Cuộc Là Bị Ai Diệt?

Chương 775 - Rốt Cuộc Là Bị Ai Diệt?
Chương 775 - Rốt Cuộc Là Bị Ai Diệt?

Mà giờ phút này trong phòng, Đường Tiểu Ngọc bắt đầu ngồi xếp bằng tu luyện.

Nàng ta nhất định phải nhanh chóng đổi lại thân thể của mình.

Như vậy nàng ta có thể quang minh chính đại quen thân với sư huynh.

Cùng lúc đó, Thương Minh Thượng Nhân vốn phải tới Khai Nguyên phủ trước lại bị một chuyện làm chậm trễ.

Đó chính là đang đi nửa đường ông ta gặp phải dư nghiệt của Ma tộc.

Thậm chí còn biết được vị Ma Đế của Ma tộc bị phong ấn tại Đại Ngụy đã được phóng thích ra từ trong miệng dư nghiệt của Ma tộc.

Điều này khiến Thương Minh Thượng Nhân cực kỳ kinh ngạc.

Kỳ thật ông ta đã sớm nhận được tin tức vị Ma Đế của Ma tộc bị phong ấn tại Đại Ngụy năm đó đã phá phong ra ngoài.

Lúc ấy, Thương Minh Thượng Nhân còn cảm thấy nếu ông ta đánh không lại, sẽ tới mời lão tổ Thiên Môn thánh địa trở về.

Nhưng chuyện này đã diễn ra hơn mười năm rồi, và tất cả đều bình yên, giống như chuyện Ma Đế phá phong ra ngoài căn bản không hề tồn tại vậy.

Thế nhưng Thương Minh Thượng Nhân lại rất rõ ràng, đúng là Ma tộc kia muốn giải trừ phong ấn, nhưng dường như sau này bọn chúng đã buông bỏ trách nhiệm thì phải. Lúc ấy, Thương Minh Thượng Nhân còn cho rằng Ma tộc không thể giải trừ phong ấn.

Hiện giờ mới biết được vị Ma Đế của Ma tộc kia đã phá phong từ hơn mười năm trước rồi. Phản ứng đầu tiên khi Thương Minh Thượng Nhân biết chuyện này chính là suy nghĩ xem vị Ma Đế kia đã đi đâu?

Nếu nói đối phương rời khỏi Thiên Nam lục địa, vậy vì sao khi ông ta lục soát trí nhớ của dư nghiệt Ma tộc nọ, lại biết vị Ma Đế kia không hề trở về? Giống như từ sau khi phá phong, đối phương đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

"Chẳng lẽ tên kia đang ẩn nấp ở một góc nào đó ấp ủ âm mưu gì rồi? Hay là hắn đã bị một lão quái vật không biết từ đâu chui ra tiêu diệt?"

Thương Minh Thượng Nhân suy đi tính lại, vẫn cảm thấy hai suy đoán này đều có khả năng xảy ra.

Vị Ma Đế của Ma tộc kia từng bị một vị đại nhân vật nào đó phong ấn, lần này phá phong đã có cảnh giác, cho nên đối phương đã trực tiếp ẩn nấp ở một góc nào đó ấp ủ âm mưu.

Mà suy đoán thứ hai cũng rất có khả năng xảy ra.

Tuy trong ghi chép có nói mỗi một vị Ma Đế của Ma tộc đều có thực lực cực kỳ khủng bố, nhưng tu vi của Ma Đế lại dựa theo cách phân chia thực lực của Ma tộc bên kia. Bởi vậy, rốt cuộc bọn họ có tu vi như thế nào thì nhân tộc bên này không rõ ràng lắm.

Hơn nữa tên kia đã bị phong ấn hơn mười vạn năm, chắc chắn tu vi thực lực sẽ suy giảm rất lớn.

"Nếu bao quát cả Đại Ngụy, người có năng lực đọ sức cùng vị Ma Đế kia cũng chỉ có Ngô lão nhân thôi?"

Thương Minh Thượng Nhân nhíu mày suy tư: "Về sau nếu gặp được Ngô lão nhân lại hỏi ông ta xem, còn hiện giờ điều quan trọng nhất vẫn là ngăn cản kế hoạch thứ hai của Ma tộc!"

Từ trí nhớ của dư nghiệt Ma tộc, Thương Minh Thượng Nhân đã phát hiện Ma tộc đang âm thầm muốn trợ giúp vị Ma Đế thứ hai của Ma tộc xóa bỏ phong ấn.

Mà vị Ma Đế của Ma tộc này đang bị phong ấn tại Đại Thục.

Ông ta phải ngăn chuyện này lại mới được.

Dù sao mười vạn năm trước, đám Ma Đế đó có thể khiến trăm họ cả Thiên Nam lục địa lầm than, cũng đủ hiểu thực lực của bọn họ khủng bố tới mức nào.

Tại Tống phủ.

Lúc này đang có ba bóng dáng một lớn hai nhỏ vẫn vung kiếm hết lần này qua lần khác ở trong sân.

Ba bóng dáng này không phải người khác, đúng là Tống Tiểu Xuân và hai nhi tử của hắn.

Tống phu nhân, Dương Ngọc Lan và Lạc Khuynh Thành kết bạn đi tới.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hai tiểu bất điểm tràn đầy mồ hôi, tuy trong lòng Tống phu nhân và Dương Ngọc Lan không nỡ, nhưng vẫn phải chấp nhận.

"Hôm nay vung kiếm đến đây thôi!" Tống Tiểu Xuân dừng lại động tác vung kiếm, nhìn về phía hai nhi tử bên cạnh.

"Phụ thân, chúng ta còn có thể tiếp tục vung kiếm!" Hai tiểu bất điểm trăm miệng một lời nói.

Tống Tiểu Xuân cảm thấy vui mừng gấp bội lần, như thế mới giống nhi tử của hắn, nhưng hắn vẫn lắc đầu: "Kiếm đạo không phải một sớm một chiều là có thể luyện thành, có khi cũng phải hiểu được nghỉ ngơi thích hợp!"

Tống phu nhân đứng bên cạnh, nghe thấy lời này, lại nhẹ giọng nói thầm: "Câu này còn giống tiếng người!"

Dương Ngọc Lan và Lạc Khuynh Thành che miệng cười trộm.

"Kiếm Bảo, Lai Bảo, đã mệt muốn chết rồi, qua với nãi nãi này!"

Tống phu nhân rất thương yêu hai tôn nhi này, hai tiểu bất điểm vừa thấy ba người Tống phu nhân, đã lập tức chạy tới.

"Nãi nãi, nương, Lạc di di!"

Hai tiểu bất điểm rất lễ phép chào hỏi, lại khiến Tống phu nhân thương đến đau lòng.

"Sao mọi người lại cùng nhau tới đây?" Tống Tiểu Xuân thu trường kiếm vào vỏ, nhìn về phía Dương Ngọc Lan và Lạc Khuynh Thành.

"Phu quân, là như vậy, nương nói với chúng ta, tuổi của Kiếm Bảo và Lai Bảo cũng không còn nhỏ nữa, muốn cho bọn chúng tới học đường trong trấn đọc sách, chàng xem thế nào?" Dương Ngọc Lan nhẹ giọng hỏi.

"Tới học đường đọc sách?" Tống Tiểu Xuân nhíu mày, hắn cảm thấy đọc sách chính là chuyện lãng phí thời gian, còn không bằng dùng nhiều thời gian đó để rèn luyện trên thân kiếm.

"Hỉ Bảo nhà Trấn trưởng đã tới học đường đọc sách từ lâu rồi!" Dương Ngọc Lan bổ sung.

"Được, ngày mai cho Kiếm Bảo, Lai Bảo tới học đường!"

Tống Tiểu Xuân không có ý gì khác, hắn chỉ đơn giản muốn cho hai nhi tử hiểu biết nhiều hơn thôi.

Bình Luận (0)
Comment