Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 68 - Chương 776 - Câu Được Một Con Rùa Lớn (1)

Chương 776 - Câu Được Một Con Rùa Lớn (1)
Chương 776 - Câu Được Một Con Rùa Lớn (1)

Buổi chiều lúc trời nhá nhem tối, một nhà bốn người Tống Tiểu Xuân cùng với Lạc Khuynh Thành đi vào nhà Bộ Phàm mang theo bao lớn bao nhỏ quà tặng bước vào trong sân.

Bộ Phàm và Đại Ny đưa mắt nhìn nhau.

Nhưng bọn họ vẫn hiểu Tống Tiểu Xuân làm như vậy chắc có việc muốn nhờ.

Đợi đến khi hai người biết Tống Tiểu Xuân muốn cho Kiếm Bảo và Lai Bảo tới học đường đọc sách, Bộ Phàm có chút ngoài ý muốn.

Thật ra dựa vào địa vị của Tống Tiểu Xuân ở trong trấn, muốn cho hài tử nhà mình tới học đường đọc sách rõ ràng không cần hỏi ý kiến hắn.

Càng khiến Bộ Phàm khó hiểu chính là gần đây Tống Tiểu Xuân đang luôn dạy Kiếm Bảo và Lai Bảo kiếm pháp, sao đang êm đẹp lại muốn cho hài tử tới học đường đọc sách?

Chuyện này hơi khác phong cách hàng ngày của Tống Tiểu Xuân.

Mà Tống Tiểu Xuân trả lời cũng rất đơn giản rõ ràng, chính là muốn cho Kiếm Bảo và Lai Bảo có tri thức hiểu lễ nghĩa.

Thế nhưng Bộ Phàm không tin đâu.

Dựa vào hiểu biết của hắn về Tống Tiểu Xuân, hắn dám chắc chắn Tống Tiểu Xuân có mục đích nào đó không muốn cho người biết.

Mà mục đích này...

Ánh mắt Bộ Phàm nhìn về phía Tiểu Hỉ Bảo đang chơi rất vui vẻ với Kiếm Bảo và Lai Bảo ngoài sân, trong lòng lập tức hiểu được mục đích của Tống Tiểu Xuân. Ngay sau đó hắn bắt đầu rủa thầm Tống Tiểu Xuân kia trăm ngàn lần.

Đây là tà tâm bất tử.

Nhưng đối phương thật sự cho rằng khuê nữ nhà hắn là cải trắng ngốc nghếch chỉ cần dùng mấy viên kẹo là lừa được ư?

"Tiểu Hỉ Bảo tới đây, thẩm thẩm có kẹo sữa rất ngon!"

Bỗng nhiên Dương Ngọc Lan đang ngồi nói chuyện phiếm với Đại Ny trong sân, nở nụ cười vẫy tay với Tiểu Hỉ Bảo.

"Thẩm thẩm, người yên tâm đi, lúc Kiếm Bảo và Lai Bảo tới học đường đọc sách, ta sẽ quan tâm tới bọn họ!"

Tiểu Hỉ Bảo rất nghe lời chạy đến trước mặt, nhận lấy kẹo sữa trong tay Dương Ngọc Lan, bỗng dưng khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười thật đáng yêu động lòng người.

"Vậy thẩm thẩm an tâm rồi!" Dương Ngọc Lan khẽ cười nói.

Bộ Phàm: "..."

Vì sao hắn có cảm giác mình mới bị vả mặt nhỉ?

Chạng vạng, Bộ Phàm giữ người một nhà Tống Tiểu Xuân ở lại ăn cơm chiều, tới lúc đối phương rời đi còn không quên mang theo vài bình Bất Phàm Tửu và nước trái cây từ nhà Bộ Phàm.

Ngày kế, Tống Tiểu Xuân và Dương Ngọc Lan là phụ mẫu, từ sớm đã dẫn Kiếm Bảo và Lai Bảo tới học đường báo danh.

Từ nhỏ Kiếm Bảo và Lai Bảo rất ít khi tiếp xúc với người ngoài, nhất là với hài tử cùng tuổi.

Bởi vậy khi tới học đường, đối mặt với rất nhiều hài tử cùng tuổi, trong lòng chúng nó khó tránh khỏi có chút khẩn trương và sợ hãi, cảnh này tự nhiên không thể gạt được Tống Tiểu Xuân và Dương Ngọc Lan.

Tống Tiểu Xuân nhíu mày.

Khi còn nhỏ hắn là tiểu bá vương trong thôn, ngoại trừ một kẻ nào đó không đánh nổi, còn lại bất cứ ai nhìn thấy hắn cũng sợ hãi.

Nhưng hôm nay hài tử của hắn.

"Bây giờ chàng đã biết vì sao ta muốn cho nhi tử đến học đường rồi? Tuy trong phủ không thiếu cái gì, nhưng có đôi khi vẫn cần cho Kiếm Bảo và Lai Bảo tiếp cận trao đổi với đám hài tử cùng tuổi." Dương Ngọc Lan nhẹ giọng nói bên tai Tống Tiểu Xuân.

"Ừm!" Tống Tiểu Xuân gật đầu.

Tuy Kiếm Bảo và Lai Bảo rất muốn học chung một lớp với Tiểu Hỉ Bảo, nhưng hai người bọn họ không đủ tuổi, chỉ có thể để người ta sắp xếp vào lớp nhỏ tuổi trong học đường đọc sách.

Hai hài tử vốn đã khẩn trương, tới khi Tống Tiểu Xuân và Dương Ngọc Lan rời đi, hai tiểu gia hoả này lại càng thêm khẩn trương.

Cũng may sau khi tan học, Tiểu Hỉ Bảo lập tức tìm đến Kiếm Bảo và Lai Bảo chơi, chuyện này khiến hai tiểu gia hoả kích động như tìm được thân nhân của mình vậy.

Có Tiểu Hỉ Bảo là tiểu học tỷ thuộc trường phái vô tư vui vẻ dẫn hai tiểu gia hoả đi quen thuộc hoàn cảnh học đường, sau đó còn giới thiệu cho bọn họ biết rất nhiều người khác.

Thật nhanh sau đó hai tiểu gia hỏa này đã không còn khẩn trương sợ hãi như lúc vừa mới tới học đường nữa.

Bởi vì bộ dáng ngày thường của Kiếm Bảo và Lai Bảo trắng trẻo sạch sẽ, hơn nữa hai người còn là song bào thai, hình dáng bên ngoài giống nhau như đúc, thế nên trong lúc không hay biết, đã trở thành đối tượng được hoan nghênh trong học đường.

Sau khi tan học, Tiểu Hỉ Bảo còn mang theo hai tiểu gia hoả vui chơi khắp chốn, nếu không phải lên núi lấy trứng chim thì chính là ra ngoài đồng nướng khoai, bắt cá chạch vân vân.

Đây là những trò vui mà Kiếm Bảo và Lai Bảo chưa bao giờ được trải nghiệm.

Vài ngày liên tiếp, Kiếm Bảo và Lai Bảo đều vác bộ dáng vô cùng bẩn thỉu về nhà, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại tràn đầy vui sướng.

Tống phu nhân và Dương Ngọc Lan thấy vậy, chẳng những không bực bội, ngược lại vẻ mặt còn chứa đầy ý cười hỏi hôm nay bọn họ ở học đường thế nào.

Dù sao trong suy nghĩ của hai người, đây mới là thiên tính một hài tử nên có.

Mà rất hiển nhiên Kiếm Bảo và Lai Bảo cũng vui mừng phấn chấn kể ra chuyện hôm nay bọn họ học như thế nào trên học đường rồi sau khi tan học lại đi chơi ra sao.

Nghe khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui sướng của Kiếm Bảo và Lai Bảo kể chuyện, sắc mặt Dương Ngọc Lan cũng không tự chủ được nở nụ cười, trong lòng nàng ta càng thêm kiên định với suy nghĩ, cho hài tử tới học đường là lựa chọn không tồi.

Bình Luận (0)
Comment