"Nương, hôm nay Tiểu Hỉ tỷ bắt được một con miết đẹp đẽ, còn rất lớn ở bờ sông!" Kiếm Bảo xòe hai tay, làm một động tác cực kỳ khoa trương miêu tả con miết rất lớn, rất lớn.
"Không phải, ca ca, con miết phải có cái đầu nhọn, còn con mà Tiểu Hỉ tỷ bắt được chính là rùa đen. Đầu con rùa đen tròn tròn." Lai Bảo đứng bên cạnh sửa lại cho đúng.
"Không phải đâu, cái con có đầu tròn tròn mà đệ đệ nói tên là con ba ba!" Kiếm Bảo không phục nói.
Tống phu nhân và Dương Ngọc Lan nghe xong, có chút mơ hồ, cái gì là rùa đen, cái gì là miết, lại cái gì là con ba ba, nhưng nói đi cũng phải nói lại, mấy con này có khác nhau ư?
…
Bên kia.
Bộ Phàm đang dựa vào xích đu trong sân, vừa uống trà vừa đọc sách, rất thích ý.
Mà so sánh với sự thích ý của Bộ Phàm, thì ở giữa sân, Tiểu Mãn đang cầm búa trong tay, ra sức bổ củi khô.
Đừng hỏi vì sao nàng ấy đường đường là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ lại phải bổ củi khô, hỏi sẽ nhận được câu trả lời là thích.
Vất vả lắm Tiểu Mãn mới chặt xong củi, nàng ấy thở phào một hơi.
Tuy bổ củi khô này chẳng phải chuyện phiền phức gì, nhưng nhìn thấy phụ thân đang thảnh thơi nhàn nhã bên cạnh, trong lòng nàng ta chẳng thoải mái chút nào.
"Phụ thân, người xem người để nữ nhi làm việc một mình không cảm thấy áy náy sao?"
Bộ Phàm chậm rãi đặt chén trà trong tay lên bàn, sờ sờ cằm, vẻ mặt nghiêm túc tự hỏi, sau đó nhìn về phía Tiểu Mãn hỏi: "Áy náy viết như thế nào?"
Tiểu Mãn: "..."
Có một phụ thân không có chí tiến thủ lại vô lương tâm, nàng ấy có thể làm gì được đây?
“Uỳnh!"
Ngay lúc đó, bên ngoài sân truyền đến một tiếng nổ do vật nặng rơi xuống đất, từng đợt bụi đất theo gió lập tức bay vào trong sân.
Hình thành một loại hiệu ứng vào sân đặc biệt.
Kể cả Bộ Phàm và Tiểu Mãn đều đoán ra là ai đã trở lại.
"Phụ thân, ta đã trở về, người xem ta tóm được cái gì này?" Một âm thanh trong trẻo đầy vui sướng truyền đến.
Bộ Phàm đưa mắt nhìn về phía cửa sân.
Quả nhiên Tiểu Hỉ Bảo vô cùng vui vẻ đã trở lại.
Nhưng mà trên tay nàng ấy còn mang theo một thứ gì đó đang động đậy.
Sau khi Bộ Phàm thấy rõ, hắn lập tức trợn mắt há hốc mồm .
Một con rùa đen thật lớn nha.
Đúng vậy.
Giờ phút này, bàn tay nhỏ bé của Tiểu Hỉ Bảo đang túm cái đuôi của một con rùa đen có hình dáng gần bằng kích thước của một hài tử.
Cứ như vậy, con rùa đen chổng vó này bị Tiểu Hỉ Bảo tha vào sân.
Đây là… lại bắt được một con yêu tinh hoang dã ư?
Bộ Phàm cười khổ lắc đầu, ném bỏ suy nghĩ không hiểu vì sao lại xuất hiện trong đầu mình ra ngoài.
"Tiểu Hỉ Bảo, muội bắt được nó ở đâu đấy?” Tiểu Mãn ở bên cạnh có chút giật mình, dù sao không dễ bắt gặp con rùa đen lớn đến vậy đâu.
"Bờ sông nha!" Tiểu Hỉ Bảo cười hì hì, nàng ấy bắt đầu kể chuyện mình và đám tiểu đồng bọn đi câu cá trên bờ sông sau giờ tan học.
Tiểu Mãn nghe xong, khóe miệng co rúm vài cái.
Đám tiểu đồng bọn khác chỉ câu được cá nhỏ tôm con, mà Tiểu Hỉ Bảo trực tiếp câu lên một con rùa đen lớn.
Nói là câu.
Kỳ thật tình huống chân chính lúc ấy là con rùa đen lớn này chủ động cắn vào dây câu của Tiểu Hỉ Bảo rồi tự mình bò lên bờ.
"Vẫn là Tiểu Hỉ Bảo lợi hại, ngay cả con rùa đen lớn như vậy cũng bị muội câu lên bờ!" Tiểu Mãn cười sờ sờ đầu Tiểu Hỉ Bảo. Tuy muội muội của nàng ấy hơi tinh quái một chút, nhưng nàng ấy vẫn rất yêu thương muội muội của mình.
"Đại tỷ tỷ, ta nghe Tiểu Minh nói rùa đen hầm ăn rất ngon, đêm nay chúng ta ăn rùa đen hầm được không?" Tiểu Hỉ Bảo được khen ngợi có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, cười đến là đáng yêu nói.
"Rùa đen hầm?"
Tiểu Mãn nhìn con rùa đen lớn đang nằm trên mặt đất kia, chỉ sợ trong nhà mình chẳng có cái nồi nào hầm được con rùa đen lớn như vậy.
"Tiểu Hỉ Bảo, con rùa đen này lớn như vậy, không biết đã sống bao nhiêu năm, hầm nó có chút đáng tiếc!" Tiểu Mãn lắc đầu, nàng ấy rất rõ ràng địa vị của rùa đen trong Yêu tộc, thậm chí trong Tu Tiên giới cũng vậy, rùa đen và Long, Phượng, Kỳ Lân gộp chung lại, được xưng là tứ linh.
Tuy thoạt nhìn con rùa đen trước mắt này chẳng khác gì rùa đen tầm thường, nhưng rùa đen bình thường nếu sống càng lâu, sẽ có nhân tính.
"Không thể hầm ư?" Tiểu Hỉ Bảo nhìn con rùa đen lớn.
Rùa đen lớn cũng quay đầu nhìn nàng ấy.
Một người một rùa bốn mắt nhìn nhau.
"Vậy nướng đi!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hỉ Bảo nghiêm túc nói.
Cổ họng Tiểu Mãn bị sặc một chút.
Đây là vấn đề nướng hay hầm ư?
Bộ Phàm đứng bên cạnh cũng bị bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Hỉ Bảo, cùng với bộ dáng nghẹn khuất của Tiểu Mãn làm buồn cười.
Nhưng dựa theo cách hiểu của Tiểu Hỉ Bảo, quả thật cũng không có vấn đề gì.
Nếu hầm có chút đáng tiếc, thế thì nướng sẽ không tiếc nữa.
"Tiểu Hỉ Bảo, ý của tỷ tỷ ngươi là con rùa đen không nên ăn, không phải bởi vì không thể ăn, mà bởi vì..." Bộ Phàm nghĩ một chút rồi nói: "Bởi vì bộ dạng của nó rất xấu, ngươi xem cái đầu nó có bộ dáng giống cái gì!"
Rùa đen lớn ngẩng đầu, trừng mắt nhìn.
Tiểu Hỉ Bảo rất nghiêm túc nhìn cái đầu của rùa đen lớn, sau đó gật gật đầu nói: "Ừm ừm, bộ dạng quá xấu, quá xấu!"