"Cho nên chúng ta sẽ không ăn con rùa đen lớn này!" Bộ Phàm lại nói.
"Vậy được rồi!" Tiểu Hỉ Bảo bĩu cái miệng nhỏ nhắn, coi như vừa hạ quyết tâm lớn lao nào đó.
"Nhưng tuy chúng ta không nên ăn, nhưng chúng ta có thể nuôi nó, nói không chừng về sau có thể nuôi con rùa đen lớn này thành rất lớn, rất lớn!" Bộ Phàm cười nói.
"Thế nhưng bộ dáng của nó xấu lắm, xấu lắm!" Tiểu Hỉ Bảo nhìn rùa đen lớn.
Bộ Phàm cảm thấy tuy bộ dạng rùa đen lớn này không được đẹp lắm, nhưng ít ra cũng đẹp hơn con cóc mà.
Hắn cũng không hiểu về thẩm mỹ của tiểu khuê nữ lắm.
Kỳ thật sở dĩ hắn đề nghị Tiểu Hỉ Bảo nuôi rùa đen lớn, cũng không phải vì nó xấu.
Mà bởi lai lịch của con rùa đen này quả thật có chút không tầm thường.
Ngay vừa rồi, hắn đã sử dụng Thiên Nhãn Thông với rùa đen lớn, trong đầu lập tức hiện lên một con cự thú với hình thể cực kỳ khổng lồ đang bơi trong vùng biển vô biên vô hạn.
Con cự thú này lại có chút tương tự với rùa đen nọ.
Sở dĩ nói tương tự, bởi vì con cự thú này có đầu Long, thân rùa đen, cùng với cái đuôi của kỳ lân.
Mà quan trọng hơn là trên lưng con cự thú ấy còn chứa vài toà núi lớn có mây mù che phủ.
Phản ứng đầu tiên của Bộ Phàm chính là Thần Ngao cõng ba tòa tiên sơn trong truyền thuyết, sau này bị Nữ Oa chặt đứt tứ chi dùng để chống trời.
Có thể cõng tiên sơn, còn có năng lực làm cột chống trời, có thể thấy Thần Ngao này thật lớn.
Tuy hắn cũng không dám xác định rùa đen bị tiểu khuê nữ nhà mình bắt được có phải là Thần Ngao hay không, nhưng ít ra thì con rùa đen này cũng không giống bình thường.
Cho nên cứ để nó sống lại nói sau.
Lúc Đại Ny từ xưởng trở về, đã thấy trong nhà mình nuôi một con rùa đen lớn.
Nghe nói con rùa đen lớn này được Tiểu Hỉ Bảo câu trong sông nhưng Đại Ny chẳng cảm thấy ngoài ý muốn.
Được rồi, chỉ có thể nói là nàng đã quá quen thuộc với loại tình huống này.
Nhưng mà tiểu khuê nữ thích nuôi động vật ngược lại rất giống phụ thân nàng ấy.
Nửa đêm, Tiểu Mãn lén lút cho rùa đen lớn uống linh tuyền: "Rùa đen lớn, hy vọng về sau khi ngươi lớn dần lên có thể bảo vệ Tiểu Hỉ Bảo!"
Bộ Phàm lắc đầu, thân hình hắn biến mất trong bóng đêm.
Mà chuyện Tiểu Hỉ Bảo câu được một con rùa đen lớn được đám tiểu đồng bọn lan truyền nên rất nhanh đã phủ kín tiểu trấn.
Phải biết rằng, có rất nhiều cư dân tiểu trấn đều biết con sông nhỏ bên cạnh tiểu trấn kia, quả thật nơi đó có cá có tôm, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói ai bắt được rùa đen ở đó cả.
Hơn nữa còn là một con rùa đen lớn bằng nửa người trưởng thành.
Trong lúc nhất thời, trong tiểu trấn đầy tiếng bàn tán xôn xao.
Có người nói con rùa đen lớn này là hà bá cố ý tặng phúc tới cho Tiểu Hỉ Bảo.
Cũng có người ta nói Tiểu Hỉ Bảo có phúc khí, đã hấp dẫn rùa đen lớn sống không biết bao nhiêu năm trong sông đến đây.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, tất cả những lời nhận xét đều thống nhất cho rằng Tiểu Hỉ Bảo có phúc khí.
Ngày hôm sau, Tiểu Hỉ Bảo ngồi lên con cóc tới học đường, phía sau bọn họ có một con rùa đen lớn đi theo.
Tuy tốc độ di chuyển của rùa đen lớn không nhanh bằng con cóc, nhưng bốn chân nó bò rất nhanh, nhìn cũng thấy không chậm.
Cư dân tiểu trấn nhìn thấy rùa đen lớn đều lộ vẻ giật mình.
Dù ngày hôm qua bọn họ đã biết Tiểu Hỉ Bảo bắt được một con rùa đen rất lớn, nhưng khi tự mình nhìn thấy bộ dáng rùa đen lớn kia, trong lòng vẫn không nhịn được giật mình.
Khi tới học đường, rùa đen lớn đã bị một đám hài tử trong học đường vây quanh, ngay cả Kiếm Bảo và Lai Bảo cũng có mặt ở đây.
…
Cùng lúc đó, nhà Bộ Phàm có hai người tới thăm.
Hai người này chính là Ngô Huyền Tử và Tống Lại Tử.
Bọn họ nghe nói Tiểu Hỉ Bảo bắt được một con rùa đen lớn, nên muốn qua nhìn xem, lại không nghĩ tới rùa đen lớn nọ đã theo Tiểu Hỉ Bảo đến học đường rồi.
"Vốn dĩ ta qua đây để nhìn một cái xem con rùa đen lớn nọ lớn đến mức nào?" Tống Lại Tử lộ vẻ mặt tiếc nuối nói.
"Thật sự? Ngươi chỉ đến xem thôi?" Bộ Phàm như cười như không.
"Đương nhiên!" Tống Lại Tử nói cực kỳ ngay thẳng, chính đáng nhưng bỗng nhiên hắn chuyển đề tài câu chuyện, vẻ mặt tươi cười nói: "Trấn trưởng, ta nghe nói ăn rùa đen có thể cường thân kiện thể, càng già càng bổ, không biết điều này có phải sự thật hay không?"
"Cất cái tâm tư xấu xa của ngươi đi, Tiểu Hỉ Bảo muốn nuôi con rùa đen này!" Bộ Phàm dở khóc dở cười. Hắn biết ngay mà, lão tiểu tử này tới đây, kiểu gì cũng có mục đích.
"Vậy quá đáng tiếc!" Lần này Tống Lại Tử thật sự cảm thấy đáng tiếc.
Mà Ngô Huyền Tử lại đứng bên cạnh, lặng lẽ nghe.
Kỳ thật khi nghe trấn trưởng nói phải nuôi con rùa đen lớn mới bắt được đó, ông ta đã khẳng định được con rùa đen kia không phải rùa đen bình thường.
Không lẽ nó lại là một vị đệ tử Yêu Thánh tương lai?
Lúc buổi chiều, ngay cả phụ mẫu của Đại Ny nghe được chuyện này cũng cảm thấy hứng thú với con rùa đen nọ. Hai người ấy còn cố ý tới đây xem rùa đen lớn, nhưng rất hiển nhiên kết quả lại là một chuyến tay không.
Nhưng từ trong miệng phụ mẫu của Đại Ny biết được, bọn họ muốn qua xem vì cảm thấy con rùa đen lớn này tới để tặng phúc. Hai người còn nói cái gì mà không lâu sau nhà bọn họ sẽ xảy ra chuyện vui.