Kỳ thật sở dĩ phụ mẫu của Đại Ny sẽ nghĩ như vậy, cũng vì bọn họ nghe mấy người trong tiểu trấn nói như vậy.
Cái gì mà kim quy tặng phúc khí chứ?
Nói cho cùng mấy lời đồn đại này, càng truyền càng Thần Thánh, càng truyền càng chân thực.
Còn Bộ Phàm thì ôm thái độ không cho ý kiến với lời đồn đại này.
Trên thực tế, hắn không tin sẽ có chuyện tốt xảy ra đâu.
Mà kể cả khi có chuyện tốt thật thì khẳng định cũng không phải do con rùa đen kia mang đến.
Dù sao dựa theo kiếp trước của con rùa đen này, thì nó và con cóc giống nhau, đều là một con hung thú viễn cổ.
Mãi tới vài ngày sau, chuyện về con rùa đen mới dần dần phai nhạt trong những câu chuyện của cư dân tiểu trấn.
Nhưng mà mỗi lần rùa đen lớn đi theo Tiểu Hỉ Bảo vào tiểu trấn, đều có người chạy ra sờ sờ mai con rùa này một chút, nói là cọ phúc khí.
Ở mặt Tây Nam thuộc Thương Lâm sơn mạch, có sáu ngọn núi thật lớn, khí thế uy nghiêm, cao ngất trong mây. Lúc ấy ở mặt Đông trên đỉnh một ngọn núi trong này, cửa đá vẫn luôn che kín động phủ lại chậm rãi mở ra.
Sau đó một tiểu cô nương quấn hai viên tròn nho nhỏ trên đầu, mặc một bộ quần áo đỏ thẫm, chắp hai tay sau lưng, tựa như một cao nhân đắc đạo vừa rời khỏi quá trình bế quan lâu ngày, đi ra.
"Bộ tiên sinh, người xuất quan rồi?" Hai thanh niên dáng người khôi ngô vẫn luôn canh giữ bên ngoài cửa động, nhìn thấy tiểu cô nương đi ra lập tức cung kính nói.
"Ừm!" Tiểu cô nương chậm rãi gật gật đầu. Sau đó nàng ấy hướng mắt nhìn về phương xa, không biết vì sao lại thở dài.
Hai thanh niên khôi ngô nhìn nhau, tiếp đó hai người đồng loạt quay đầu nhìn theo ánh mắt tiểu cô nương.
Chỉ thấy trước mặt bọn họ là dãy núi liên miên trập trùng, khắp cả triền núi đều được phủ một màu xanh tươi. Có thể nói, màu xanh cây cỏ đã kéo dài từ đây tới tít tận không trung, kết hợp với mây mù mờ mịt vừa vặn tạo thành một bức tranh sơn thủy vẽ bằng mực tàu tao nhã, dạt dào.
Kỳ thật những năm gần đây, bọn họ thường xuyên có thể nhìn thấy vị Bộ tiên sinh này thở dài than thở về phương xa, trong mắt tràn ngập muộn phiền.
"Từng có người nói với ta, khoảng cách xa xôi nhất trên đời này, không phải là chân trời góc biển, cũng không phải sinh tử biệt ly, mà là khoảng cách giữa chim trên trời và cá dưới nước, một con bay bổng giữa hư không còn một con lặn sâu vào biển rộng!" Giọng nói của tiểu cô nương như chuông bạc vô cùng êm tai dễ nghe.
Hai thanh niên khôi ngô bên cạnh tinh tế cân nhắc, bọn họ có cảm giác hình như mình đã hiểu ra điều gì đó, lại hình như chưa hiểu được điều gì.
Nhưng bọn họ đều có thể nghe ra nỗi đau thương trong giọng nói của tiểu cô nương ấy.
Chẳng lẽ người tiên sinh nói tới đã chết rồi?
Bằng không vì sao người lại nói một ở trên trời, một ở dưới biển?
"Tiên sinh, xin nén bi thương!" Một thanh niên khôi ngô trong hai người bọn họ cất giọng thô lỗ, trấn an.
"Không nói với các ngươi nữa, đầu gỗ du(*)!"
(*) Ý nói tư tưởng ngoan cố, không chịu thay đổi, không nắm được điểm then chốt.
Tiểu cô nương ngây ra một chút rồi lập tức bĩu cái miệng nhỏ nhắn, giống như một tiểu cô nương sinh chuyện hờn dỗi. Sau đó nàng ấy sải bước đi về hướng chân núi.
Hai thanh niên khôi ngô đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ đã nói sai cái gì rồi?
…
Tại nhà một vị trấn trưởng nào đó thuộc Ca Lạp trấn.
Sáng sớm hôm nay, Bộ Phàm đã tới Thiên Diễn Không Gian một chuyến.
Đầu tiên là khích lệ đệ tử Bất Phàm tông còn ở lại chịu khó chăm chỉ tu luyện, tiếp đó là đi ôn chuyện với Viêm Ma một phen, lúc này mới rời khỏi Thiên Diễn Không Gian.
Kế tiếp Bộ Phàm bắt đầu phần công tác thanh nhàn lại không mất đi sự phong phú của hắn.
Kỳ thật nói hoa mỹ như thế chứ thực ra hắn chỉ uống trà đọc sách mà thôi.
Và chuyện to chuyện nhỏ trong nhà đều rất quang vinh đặt trên người Tiểu Mãn.
Chỉ thấy Tiểu Mãn cả ngày bận tới bận lui, nếu không phải ở trong phòng thu dọn thì chính là mang chăn mang quần áo ra ngoài phơi nắng, nàng ấy còn thuận tiện kéo tiểu bạch lư, đại hoàng ngưu đi tắm rửa.
Tuy tiểu bạch lư và đại hoàng ngưu có chút không vui, nhưng chúng nó không chịu nổi sự đe dọa một cách dịu dàng của Tiểu Mãn.
Tiểu bạch lư và đại hoàng ngưu chỉ có thể ném ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Bộ Phàm.
Đương nhiên, chúng nó trực tiếp bị Bộ Phàm bỏ qua.
Bộ Phàm rất rõ ràng đây là Tiểu Mãn áp dụng chiêu thức giết gà cảnh cáo, giả vờ làm vậy cho hắn xem. Một khi hắn mở miệng xin cho Tiểu Bạch, Đại Hoàng, khẳng định Tiểu Mãn sẽ điên cuồng mắng mỏ.
Đừng hỏi vì sao hắn lại biết.
Bởi vì Tiểu Mãn đã và đang điên cuồng mắng mỏ hắn trong lòng rồi.
"Lộc cộc lộc cộc!"
Ngay lúc đó, từ bên ngoài sân vang lên tiếng bánh xe, ngay sau đó "Hu" một tiếng, âm thanh bánh xe đột nhiên ngưng bặt.
Ngay sau đó một bóng dáng quen thuộc vội vã vọt vào trong sân.
Vừa thấy người tới, Tiểu Mãn ngớ người một cái: "Tiểu di, người đã đến rồi?"
Đúng vậy, người vừa vọt vào sân không phải ai khác, đúng là Tiểu Ny đã lâu không gặp.
Lúc này vẻ mặt Tiểu Ny có chút sốt ruột, nàng ấy thở hồng hộc nói: "Tỷ phu, mau đi cứu người!"
"Cứu người nào?" Bộ Phàm nghe câu này quá đột ngột cho nên hắn cũng hỏi một câu theo bản năng.