Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 74 - Chương 782 - Nằm Mơ (2)

Chương 782 - Nằm Mơ (2)
Chương 782 - Nằm Mơ (2)

Nghe thấy có người tiến vào, nam tử ấy hơi hơi ngẩng đầu nhìn lên. Khuôn mặt nam tử này lạnh lùng, ngũ quan hình lăng giác rõ ràng, con ngươi thâm thúy như mực, tràn ngập tang thương mơ màng.

【 Khó trách kiếp trước tiểu di lại vừa ý nam nhân này, bộ dạng quả thật không tồi! 】

Một âm thanh vang lên trong đầu.

Ánh mắt Bộ Phàm liếc nghiêng sang Tiểu Mãn bên cạnh.

Giờ phút này, ánh mắt Tiểu Mãn đang nhìn chằm chằm không dời khỏi nam nhân kia.

"Ngươi là lang trung đã cứu ta?" Âm thanh nói chuyện của nam tử này khàn khàn lại giàu từ tính.

"Đúng vậy!" Bộ Phàm đi lên phía trước, kiểm tra cho nam tử này một chút trước, ngoại thương trên người đã ổn định rồi, thế nhưng độc tính vẫn còn.

"Ừm, thân thể ngươi không có gì đáng ngại!" Bộ Phàm thu tay lại nói.

Con ngươi thâm thúy của nam tử này lóe lên vài cái không dễ phát hiện ra, nhưng vẫn bị Bộ Phàm bắt được.

"Tỷ phu, hắn không nhớ rõ chuyện trước kia, huynh xem có thể giúp hắn khôi phục trí nhớ hay không?" Bỗng nhiên Tiểu Ny ở bên cạnh gấp giọng nói.

"Chỉ là chuyện nhỏ!" Bộ Phàm cười nói.

Vẻ mặt Tiểu Mãn lập tức trở nên kinh ngạc nhìn hắn.

Nếu giúp người này khôi phục trí nhớ trước, người này sẽ rời khỏi nơi này, tiểu di sẽ không có cơ hội phát triển cảm tình với Định An Hầu ấy.

"Không được!" Tiểu Mãn "bụp" một chút đứng lên.

"Tiểu Mãn, ngươi nói cái gì không được?" Vẻ mặt Tiểu Ny đầy nghi hoặc nói.

"Ta..." Đột nhiên Tiểu Mãn có chút ấp úng: "Ta vừa nói là bất hạnh(*)!"

(*) Không được đồng âm với bất hạnh.

"Bất hạnh?" Tiểu Ny nói.

"Đúng vậy tiểu di, người ngẫm lại xem, hắn chẳng những bị thương nghiêm trọng, còn mất trí nhớ không phải bất hạnh thì là gì?" Tiểu Mãn vội vàng giải thích.

"Cũng đúng!" Tiểu Ny tin.

Tiểu Mãn thở phào một hơi.

Sau đó Bộ Phàm lấy lý do cần luyện chế đan dược khôi phục trí nhớ để rời đi trước một bước.

Lúc này đây, Bộ Phàm và Tiểu Mãn cũng không lên xe ngựa, hai người chỉ bước chậm trở về.

Dọc theo đường đi, Tiểu Mãn vẫn có chút thờ ơ không để ý.

"Làm sao vậy, ngươi đang suy nghĩ cái gì?" Bộ Phàm dĩ nhiên biết Tiểu Mãn đang suy nghĩ cái gì, hắn chỉ khẽ cười nói.

"Phụ thân, người có thể không cần giúp người nọ khôi phục trí nhớ trước hay không?" Tiểu Mãn do dự nói.

"Vì sao?" Bộ Phàm lại hỏi

Dường như Tiểu Mãn đã hạ quyết tâm nào đó, chỉ thấy nàng ấy nói: "Bởi vì ta có một giấc mơ!"

Tiểu Mãn tóm tắt chuyện kiếp trước giữa Tiểu Ny và Định An Hầu sau đó đơn giản kể rõ ràng cho Bộ Phàm nghe.

Kỳ thật ý tưởng của nàng ấy rất đơn giản, tuy rằng kiếp trước tiểu di và tiểu di phu đã trải qua rất nhiều chuyện, chia ly rồi sum họp, nhưng cuối cùng hai người vẫn viên mãn ung dung ở cùng một chỗ.

Hơn nữa kiếp này có nàng ấy ở đây, nàng ấy tự nhiên sẽ không trơ mắt nhìn tiểu di sinh non.

"Nha đầu kia, có phải người phát sốt hay không?" Nghe xong chuyện Tiểu Mãn kể, Bộ Phàm đưa tay sờ sờ trán Tiểu Mãn: "Kỳ quái, vẫn bình thường nha, sao lại mê sảng rồi?"

"Phụ thân, ta là tu sĩ, sao có thể phát sốt được?" Tiểu Mãn dùng một tay vuốt bàn tay Bộ Phàm đang sờ trán mình xuống rồi tức giận nói.

"Cũng đúng, thật sự không phải vì ngươi muốn gả người nên mới nằm mơ lung tung rối loạn như vậy?" Bỗng nhiên Bộ Phàm nghĩ tới cái gì, sắc mặt đại biến.

"Bầu trời xanh thẳm, đồng cỏ mênh mông, nghĩ tới củ cải trắng mà ta dùng muôn vàn vất vả nuôi lớn rất nhiều năm muốn lập gia đình, ta đau lòng lắm!"

Bộ Phàm dùng một tay ôm ngực, bày ra bộ dáng cực kỳ thương tâm, đau lòng.

"Không có, người đừng suy nghĩ lung tung, có được không?" Thái dương của Tiểu Mãn muốn nổi gân xanh.

"Vậy là tốt rồi! Tiểu Mãn, ta nói cho ngươi nghe, bây giờ tuổi ngươi còn nhỏ, phải lấy tu hành làm trọng!" Bộ Phàm lập tức khôi phục lại bộ dáng thành thục chín chắn, còn sửa sang lại quần áo một chút, chẳng nhìn thấy nửa điểm dấu hiệu của bộ dáng khóc lóc om sòm lăn lộn hồi nãy.

Tiểu Mãn: "..."

Làm sao nàng ấy lại có một lão phụ thân diễn sâu tới mức này?

"Phụ thân, những điều ta nói chính là sự thật. Trước kia ta cũng nghĩ rằng đó chỉ là mơ, mãi cho đến hôm qua tiểu di mang người nọ về nhà, hôm nay người nọ còn mất trí nhớ… Quả thực những tình huống này giống như đúc trong giấc mơ của ta!"

Tiểu Mãn thở sâu nói: "Người nói xem, trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy?"

"Nói không chừng thật sự là trùng hợp thì sao?" Bộ Phàm thầm cười trộm, vì sao mấy người xuyên qua hay trùng sinh đều thích dùng lý do nằm mơ để lấp liếm nhỉ?

Chẳng lẽ chẳng còn lý do nào khác hay sao?

Ví dụ như...

Được rồi, hình như nằm mơ càng đáng tin cậy hơn một chút.

"Lấy đâu ra chuyện trùng hợp như vậy?" Tiểu Mãn còn muốn giãi bày, lại bị Bộ Phàm ra tay cắt ngang.

"Tiểu Mãn, trước tiên chúng ta không đề cập tới chuyện giấc mộng của ngươi có phải sự thật hay không? Mà kể cả khi nó là sự thật, vậy ngươi cảm thấy tiểu di của ngươi và Định An Hầu kia ở cùng một chỗ là đúng ư?" Bộ Phàm đột nhiên hỏi ngược lại.

"Chẳng lẽ không đúng ư?" Tiểu Mãn có chút khó hiểu nhìn về phía Bộ Phàm.

Về chuyện của tiểu di, nàng ấy chỉ nghe mẹ nuôi nói mà mẹ nuôi lại chỉ nói qua về kết cục đại viên mãn của tiểu di và Định An Hầu kia thôi.

Bình Luận (0)
Comment