"Nói như thế nào, theo ta cũng là không đúng!" Bộ Phàm lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía Tiểu Mãn: "Ta hỏi ngươi, ngươi nói ở trong mộng của ngươi, tiểu di ngươi đã nhiều lần gặp nguy hiểm bị Định An Hầu mất trí nhớ cứu, có đúng hay không?"
"Đúng vậy!" Tiểu Mãn gật gật đầu, đúng là mẹ nuôi đã nói với nàng ấy như thế.
"Vậy có bao giờ ngươi nghĩ tới, chuyện tiểu di của ngươi gặp được nguy hiểm là do Định An Hầu kia liên lụy tới hay không?"
Tiểu Mãn nghe những lời Bộ Phàm hỏi, vẻ mặt lập tức ngẩn ngơ, có chút phản ứng không kịp.
"Tiểu di ngươi vẫn luôn bình an vô sự, mãi cho đến khi gặp được Định An Hầu. Sau đó nàng lại thường xuyên gặp phải nguy hiểm, mà Định An Hầu này cũng bởi vì bị thương mới được tiểu di ngươi cứu!" Bộ Phàm nhẹ giọng giải thích.
"Ngày hôm qua ngươi cũng thấy rồi, toàn thân người nọ đầy rẫy những vết đao chém, rất hiển nhiên là bị kẻ xấu đuổi giết bố trí, nói không chừng kẻ xấu này còn đang luôn tìm kiếm hắn đó?"
Tiểu Mãn không biết nên phản bác như thế nào, thậm chí khi nàng ấy tinh tế tưởng tượng lại, nàng ấy cũng cho rằng những lời này có vài phần có lý.
"Còn nữa, sau khi Định An Hầu kia khôi phục trí nhớ, hắn lại đào hôn. Ta không rõ ràng lắm hắn đã nghĩ như thế nào, nhưng trong một thời điểm quan trọng, ở trước mặt rất nhiều thân bằng hảo hữu, hắn đột nhiên mất tích, khẳng định tiểu di ngươi đã phải thừa nhận không ít áp lực?" Bộ Phàm thở dài.
Tuy tới cuối cùng Định An Hầu kia dùng thanh thế lớn tới đón và cưới Tiểu Ny, nhưng Tiểu Ny cũng phải chịu đựng đủ một năm những lời đàm tiếu, chỉ trỏ của người khác.
Chua xót khổ sở trong đó cũng chỉ người trong cuộc mới biết được.
"Thế nhưng không phải kết cục cuối cùng vẫn mỹ mãn ư?" Tiểu Mãn cúi đầu xuống, trong đầu nàng ấy không khỏi quanh quẩn hình ảnh một mình tiểu di bất lực đối mặt với những người trên tiệc cưới.
"Làm sao lại gọi là mỹ mãn?" Bộ Phàm bật cười lắc đầu, hắn đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Mãn: "Cuối cùng tiểu di ngươi vì sinh non mà rơi vào tình trạng cả đời không thể có hài tử, không cần biết sau này ra sao, chỉ tính riêng chuyện đó thôi, cũng là không mỹ mãn với tiểu di ngươi rồi."
"Thế nhưng không phải Định An Hầu kia vì an ủi tiểu di, đã cam tâm tình nguyện vứt bỏ vinh hoa phú quý, ở bên cạnh chăm sóc cho tiểu di sao?" Tiểu Mãn vẫn phản bác nói.
"Vứt bỏ vinh hoa phú quý?" Bộ Phàm cười nhạo một tiếng: "Định An Hầu kia có một đống nhi tử tôn tử, hắn đi rồi, cuối cùng vinh hoa phú quý này để lại cho ai?"
Tiểu Mãn ngây dại.
Vì sao kết cục mỹ mãn mà mẹ nuôi nói chuyển sang miệng phụ thân, mỗi một chuyện đều lộ rõ mùi vị của âm mưu?
Thế nhưng, nàng ấy lại không thể phản bác nổi một câu nào.
"Theo ý ta, kết cục của giấc mộng kia chỉ là mỹ mãn với Định An Hầu mà thôi. Ba chuyện vui lớn nhất cả đời nam nhân, thì hắn đều chiếm hết!" Bộ Phàm đột nhiên cảm thán nói.
"Cái gì mà ba chuyện vui lớn nhất?" Tiểu Mãn khó hiểu nói.
"Cái gọi là ba chuyện vui lớn nhất cả đời nam nhân chính là thăng quan, phát tài và tức phụ chết." Bộ Phàm cười nhạt nói.
"Người cũng nghĩ như vậy?" Vẻ mặt Tiểu Mãn đầy hồ nghi.
"Nếu ta muốn thăng quan, phát tài, còn có thể ở lại tiểu trấn ư?" Bộ Phàm cười nói.
"Cũng đúng!" Tiểu Mãn cũng đồng ý với câu này, với tính cách cá mặn của phụ thân nàng, nếu muốn xoay người đã sớm lật ngược lại từ lâu rồi.
Nhưng mà…
"Phụ thân, chẳng lẽ người muốn nương..." Bỗng nhiên Tiểu Mãn bắt lấy trọng điểm.
"Đừng có nghĩ lung tung!" Bộ Phàm bất ngờ gõ một cái thật mạnh lên đầu Tiểu Mãn, đau đến mức làm Tiểu Mãn rơi nước mắt.
"Bây giờ chúng ta đang nói về chuyện của tiểu di ngươi và Định An Hầu kia!"
"Theo ta tại vì tâm tư của người quá đỗi xấu xa nên mới nghĩ câu chuyện theo chiều hướng tối tăm như vậy!" Tiểu Mãn che đầu, hai mắt đẫm lệ lưng tròng.
Nàng ấy nghĩ mãi mà không rõ, vì sao nàng ấy đường đường là Trúc Cơ kỳ đại viên mãn nhưng vẫn không thoát khỏi áp chế của huyết mạch.
"Có đôi khi, không phải ta nghĩ quá tối tăm, mà sự thật vốn tàn khốc như vậy!" Bộ Phàm thở dài: "Ngươi nói ngươi mơ thấy tiểu di cứu Định An Hầu mất trí nhớ kia?"
Đối mặt với Bộ Phàm đột nhiên nghiêm túc đặt câu hỏi, Tiểu Mãn theo bản năng gật đầu: "Đúng vậy?"
"Nhưng ta nói cho ngươi biết, hiện giờ người mà tiểu di ngươi cứu lại không mất trí nhớ!" Bộ Phàm nghiêm túc nói.
Tiểu Mãn ngây dại: "Không mất trí nhớ? Vậy vì sao hắn lại nói mình mất trí nhớ? Còn nữa phụ thân người biết rõ hắn không mất trí nhớ, vì sao còn muốn giúp hắn luyện chế khôi phục đan dược trí nhớ?"
"Ngươi đừng ngạc nhiên, ta cũng chỉ suy đoán mà thôi. Bình thường người giả vờ mất trí nhớ, trừ khi là đối phương tự mình nói ra, bằng không rất khó bị phát hiện!"
Sở dĩ Bộ Phàm sẽ có suy đoán này cũng bởi vì thời điểm ở Lý gia, hắn kiểm tra thân thể cho đối phương đã nói thân thể đối phương không có gì trở ngại.
Ngay sau đó ánh mắt đối phương lóe ra vài cái, rất rõ ràng đối phương biết chuyện bản thân mình trúng độc.
Một người hoàn toàn quên bối cảnh sinh hoạt của mình, nghĩa là cả họ tên, địa chỉ vân vân đều sẽ quên hết, làm sao có thể còn nhớ trên người hắn có độc?