Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 76 - Chương 784 - Nhan Giá Trị Tức Chính Nghĩa (1)

Chương 784 - Nhan Giá Trị Tức Chính Nghĩa (1)
Chương 784 - Nhan Giá Trị Tức Chính Nghĩa (1)

"Nếu hắn thật sự không mất trí nhớ, vậy vì sao phải giả vờ mất trí nhớ?" Tiểu Mãn có chút khó hiểu. Nhưng nàng ấy lại tin phụ thân mình. Tuy bình thường phụ thân của nàng ấy rất không đáng tin cậy cũng rất vô lương tâm, nhưng không thể không nói phụ thân của nàng ấy vẫn có chút bản lĩnh.

Nếu phụ thân nàng ấy đã nói như vậy, thế thì chuyện này có tám chín phần mười là thật rồi.

"Sao ta biết được? Có thể vì tránh họa, cũng có thể vì lưu luyến sắc đẹp của tiểu di ngươi!" Bộ Phàm sờ sờ cằm.

"Vậy người này không thể để lại!" Ánh mắt Tiểu Mãn trở nên tàn nhẫn.

"Bộ dáng này của ngươi là làm sao nha? Không phải lúc trước ngươi còn thề son sắt nói, người nọ chính là người có duyên của tiểu di ngươi?" Bộ Phàm cười xoa xoa đầu Tiểu Mãn.

"Nếu hắn không mất trí nhớ thì chắc chắn là không phải!"

Tiểu Mãn là người khá bảo thủ, đã nhận định cái gì thì nhất quyết nghe theo điều đó. Bởi vậy, nàng ấy nghe nói người nọ giả vờ mất trí nhớ, vậy người nọ chắc chắn không phải Định An Hầu như lời mẹ nuôi nói.

Bộ Phàm có chút dở khóc dở cười.

Nói không chừng người nọ đúng là vị Định An Hầu kia.

Dù sao người được tôn vinh là đệ nhất chiến thần, hàng năm đều giao chiến cùng Man tộc, vẫn không thể che dấu được chút khí chất trên người.

Thế nhưng vì sao người nọ phải giả vờ mất trí nhớ?

Nếu hắn không đoán sai, đối phương làm vậy chỉ vì muốn có một lý do ở lại đây chữa thương.

Dù sao người sáng suốt đều có thể nhìn ra vết thương trên người nọ là do đao thương để lại.

Nếu không lấy lý do mất trí nhớ, chỉ sợ rất khó tìm ra lý do khác để đối phó với ân nhân cứu mạng.

"Phụ thân, chẳng lẽ người không lo lắng cho tiểu di? Tiểu di chính là muội muội mà nương thương yêu nhất!" Tiểu Mãn khó chịu nói.

"Yên tâm đi, ở trong tiểu trấn này, người nọ không gây ra sóng gió được đâu!"

Bộ Phàm mỉm cười lại đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Mãn, từ ngày hôm qua hắn đã phái một đệ tử tới Lý gia âm thầm giám thị rồi, có bất kỳ chuyện gió thổi cỏ lay nào, hắn cũng biết.

Lý gia.

"Không nghĩ tới thuốc của tỷ phu ta lại hiệu nghiệm như vậy. Ngày hôm qua ngươi bị thương nặng đến thế, vậy mà qua một đêm đã ổn rồi!"

Tiểu Ny bưng tới một cái khay cho Định An Hầu, trong khay có một chén cháo thịt nạc lớn, cùng với một cái bát không, một đôi đũa, một cái thìa.

"Cả đêm ngươi không được ăn gì, giờ ăn chút cháo lấp bụng đi."

"Cám ơn! Lang trung hồi nãy là tỷ phu ngươi?"

Định An Hầu cũng có chút đói bụng, sau khi lên tiếng cảm ơn, hắn ta tự múc cho mình một chén cháo thịt nạc.

"Đúng vậy, tỷ phu ta chính là thần y trong trấn này, y thuật thật sự lợi hại!" Tiểu Ny vui cười nói.

Ánh mắt Định An Hầu lóe sáng: "Vậy nhờ cô nương thay ta nói lời cảm tạ với tỷ phu ngươi!"

"Không thành vấn đề!"

Vài năm gần đây, Tiểu Ny luôn ở trong kinh thành quản lý vài gian cửa hàng, tính cách dần dần trở nên hào phóng ung dung.

Định An Hầu hơi có chút kinh ngạc.

Trong ấn tự của hắn ta, nữ tử đều là người rụt rè ngại ngùng, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp được một cô nương có cá tính phóng khoáng như thế.

"Đúng rồi, cô nương, ta không nhớ được chuyện ngày hôm qua, là cô nương đã cứu ta trên đường ư?" Định An Hầu lập tức cúi đầu uống cháo.

Ánh mắt của cô nương Tiểu Ny này thật quyến rũ thật sự rất giống vị thê tử đã qua đời của hắn ta, chỉ là tính tình hơi khác biệt.

Thê tử của hắn ta là người dịu dàng hiền lành.

"Đúng vậy, ta thấy ngươi ngã trên đường, hôn mê bất tỉnh, nên mới mang ngươi về chữa trị!" Tiểu Ny ngượng ngùng cười cười.

"Vậy đa tạ ân cứu mạng của cô nương!" Định An Hầu cảm tạ nói.

"Không có gì đâu!" Tiểu Ny xấu hổ cười cười: "Ngươi cứ ăn trước, có chuyện gì thì gọi ta!"

Nói xong, Tiểu Ny mắc cỡ đỏ mặt, đi như chạy rời khỏi phòng.

Khuôn mặt lạnh lùng bình thản của Định An Hầu không khỏi lộ ra vài phần ý cười.

Hắn ta vẫn còn nhớ tình huống ngày hôm qua, chỉ là không nghĩ tới cô nương Tiểu Ny này lại thú vị như vậy.

"Thế nhưng rốt cuộc là ai âm thầm ám sát ta?" Khuôn mặt Định An Hầu bỗng nhiên đổi thành băng giá như sương, bình thường chuyện hắn ta ra ngoài đều cực kỳ bí ẩn.

Vậy mà lần này ra ngoài lại gặp phải bẫy rập, thậm chí những người đi theo bên cạnh cũng có gián điệp của đối phương, nếu không phải hắn có tấm phù chú phòng ngự, chỉ sợ lúc ấy hắn đã nằm lại nơi đó rồi.

"Đúng là không nghĩ tới, ngày hôm qua ta bị thương nghiêm trọng như vậy nhưng chỉ sau một ngày đã khỏi hẳn, cũng có nghĩa trên tay lang trung kia có đan dược liền thịt mọc xương!"

Định An Hầu không hề tin chuyện Tiểu Ny nói Bộ Phàm là thần y.

Nếu thật sự là thần y, tại sao đối phương lại không phát hiện ra trên người hắn ta có độc?

Chắc hẳn người kia chỉ là lang trung chân trần của nơi này mà thôi.

Trong sảnh chính của Lý gia.

Lý phụ và Lý Triệu Thị đang lặng lẽ nói chuyện.

"Lão đầu tử, lão nói xem người Tiểu Ny cứu kia thế nào?" Lý Triệu Thị thấp giọng dò hỏi.

"Cái gì mà thế nào?" Lý phụ có chút khó hiểu nói.

"Lão đầu tử này, sao đầu óc lão không linh hoạt chút nào vậy? Lão không ngẫm lại xem Tiểu Ny nhà chúng ta trưởng thành rồi, tầm tuổi như Tiểu Ny, không biết nhà người ta đã có tới mấy hài tử rồi!" Lý Triệu Thị trợn mắt nhìn Lý phụ.

Bình Luận (0)
Comment