"Lão bà tử, sao bà lại có ý tưởng như vậy? Bà không thấy tình huống hôm qua của người nọ ư? Cả người đều là vết thương, ai biết người ta làm cái gì?"
Lý phụ lập tức phản bác: "Tuy tuổi khuê nữ nhà chúng ta hơi lớn chút, nhưng không thể tùy tiện tìm một người như thế được!"
"Ta cảm thấy người nọ không giống người xấu!" Lý Triệu Thị chần chờ nói.
"Người xấu còn có thể viết trên mặt ư?" Lý phụ mở miệng than thở , tuy vài năm gần đây lão vẫn luôn lo lắng đến tiều tụy vì hôn sự của Tiểu Ny, nhưng cũng không thể tùy tiện gả nữ nhi cho người có vấn đề được.
"Lão đầu tử, có phải bây giờ ta nói cái gì lão cũng chối đây đẩy hay không?"
Lý Triệu Thị giận dữ. Trong mắt bà ấy bộ dạng của người được Tiểu Ny cứu về đặc biệt anh tuấn, mà bình thường người có bộ dạng anh tuấn như thế sẽ không phải người xấu.
Nếu Lý phụ biết giờ phút này Lý Triệu Thị đang suy nghĩ cái gì, lão nhất định sẽ tức giận đến giơ chân. Ai quy định người có bộ dạng anh tuấn sẽ không phải người xấu?
"Được rồi được rồi, ta nhận sai rồi còn không được sao, người nọ không phải người xấu!" Đã ở chung với lão thê lâu như vậy, Lý phụ vô cùng am hiểu tính tình của lão thê.
Có đôi khi, thời điểm nam nhân nên mềm, phải mềm, thời điểm nên cứng, phải cứng, bằng không làm sao lão có được tới bốn khuê nữ?
"Lão đầu tử, ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh với lão đó, ta hoài nghi người nọ chính là con rể được con rể đưa tới tận cửa nhà chúng ta!" Thấy Lý phụ đã chịu thua, Lý Triệu Thị cũng không phải loại người được đằng chân lân đằng đầu, bà ấy lập tức thấp giọng nói.
"Gì?" Lý phụ bị lời nói của lão thê nhà mình biến thành hơi hồ đồ, cái gì mà hoài nghi người nọ chính là con rể được con rể đưa tới tận cửa nhà chúng ta?
“Lão còn chưa hiểu ư? Lão ngẫm lại xem, mấy ngày trước có phải Tiểu Hỉ Bảo câu được một con rùa đen lớn hay không? Rùa đen lớn là ý gì nào, không phải là kim quy tế sao?"
Lý Triệu Thị lập tức nhắc tới con rùa đen lớn được Tiểu Hỉ Bảo câu về vài hôm trước.
"Cái này ư?" Lý phụ hoàn toàn phục rồi, lão thê nhà mình muốn con rể quá, còn muốn tới mức suy nghĩ điên khùng luôn rồi?
"Sao lại không được? Ta đã nghe nói, có người trong tiểu trấn sờ được rùa đen lớn rồi vận may liên tục tới đó. Chuyện đó nghĩa là con rùa đen lớn kia không tầm thường đâu!" Lý Triệu Thị không phục nói.
"Ta cảm thấy sở dĩ những người kia có vận khí tốt như vậy đều bởi vì Tiểu Hỉ Bảo nhà chúng ta!" Lý phụ mở miệng than thở. Lão là ngoại công, cho nên cực kỳ yêu thương mấy hài tử nhà Bộ Phàm, nhất là Tiểu Hỉ Bảo, chỉ hận không thể ôm ấp mỗi ngày.
"Lão đầu tử này, lão không thể chờ ta nói hết rồi hãy nhảy vào ư?" Lý Triệu Thị giận dữ nói.
"Được được được, bà nói đi!" Lý phụ chịu thua.
"Ta còn hoài nghi lai lịch của người được Tiểu Ny cứu kia không tầm thường. Hôm qua lão cũng nhìn thấy quần áo hắn mặc trên người rồi, kia chính là tơ lụa thượng đẳng, dân chúng bình thường không mặc nổi đâu."
"Cho nên ta cảm thấy nói không chừng người nọ là công tử nhà ai đi du ngoạn, bởi vì bị kẻ xấu cướp sạch, lúc này mới được Tiểu Ny cứu." Lý Triệu Thị càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này chính là như vậy.
Thế nhưng Lý phụ ngồi bên cạnh, nghe vào tai lại cảm thấy tình tiết ấy có chút quen thuộc.
Đây không phải là tình tiết ca kịch mà đoạn thời gian trước bọn họ lên huyện thành có qua rạp hát nghe người ta biểu diễn sao?
Lý phụ còn nhớ hí khúc này cực kỳ nổi danh trên huyện thành.
Mà tên của hí khúc này cũng rất đặc biệt.
Những hí khúc khác thường lấy tên mỹ miều như Bắc Sương Ký, Đả Kim Chi, Lệ Phi Túy Tửu.
Nhưng hí khúc này lại khác thường, cái tên của nó khá thẳng thắn, tên là Vương Gia Lai Chủng Điền.
Nội dung đại khái của câu chuyện này kể về một tiểu nông nữ có song thân mất sớm, bị thân thích cực phẩm ngược đãi, lại ngoài ý muốn nhặt được một Vương gia bị thương.
Sau khi Vương gia kia tỉnh lại, đối phương bị mất đi trí nhớ, tiểu nông nữ có lòng tốt giữ đối phương ở lại. Sau đó hai người trình diễn một cảnh cực kỳ quen thuộc đó là đánh mặt thân thích cực phẩm, lại ngược tra, lại kiều đoạn.
Kết cục cuối cùng là sau khi Vương gia nọ khôi phục trí nhớ, đối phương đã quyết đoán mười dặm hồng trang tới rước tiểu nông nữ về làm thê.
Đến tận đây, hai người ấy đã trải qua một cuộc đời mặt dày, không biết xấu hổ.
Lúc ấy khi Lý phụ nhìn thấy hí khúc này, phản ứng đầu tiên của ông ấy chính là cẩu huyết quá mức.
Thế nhưng thê tử của ông lại thấy câu chuyện này quá hay.
Nhất là Vương gia vì tiểu nông nữ mà kiều đoạn, lại khóc lâm ly bi đát, thấm ướt cả khăn tay.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại.
Đúng là chuyện nhà ông ấy gặp được chút tương tự như hí khúc kia, cũng ngoài ý muốn cứu được một nam nhân bị thương, người còn mất trí nhớ.
Thế nhưng thật sự có chuyện trùng hợp như vậy?
…
Hiển nhiên Bộ Phàm không hay biết chuyện vừa xảy ra ở Lý gia.
Sau khi trở về từ Lý gia, Tiểu Mãn có vẻ rầu rĩ không vui.
Có lẽ do hắn lý luận một phen đã phá hỏng nhận thức lúc trước của Tiểu Mãn.
Ai ngờ được, một kết cục đại đoàn viên như vậy lại lộ ra đầy rẫy âm mưu.