Chạng vạng, trong lúc Đại Ny trải chăn lên giường, Bộ Phàm ngồi trước bàn kể chuyện kiếp trước của Tiểu Ny cho nàng nghe, Đại Ny nghe xong, nhíu mày lại.
"Phu quân, tuy ta không rõ giấc mộng của Tiểu Mãn có phải sự thật hay không, nhưng ta cảm thấy suy nghĩ của chàng có chút miễn cưỡng, hơi bất hợp lý!" Đại Ny cất giọng ôn nhu nói.
"Có ư?" Bộ Phàm lại không cảm thấy suy nghĩ của hắn bất hợp lý: "Có thể là suy nghĩ của nàng và cách nhìn nhận của ta hơi khác nhau!"
Đại Ny nhẹ giọng nói: "Đúng là ta cảm thấy con người khi còn sống không thể đòi hỏi luôn thuận buồm xuôi gió, yêu thương người khác cũng vậy, kiểu gì cũng phải trải qua rất nhiều đau khổ khảo nghiệm. Có chia ly rồi sum họp, có các loại hiểu lầm. Trong quá trình ấy, có người lựa chọn buông tha cho, cũng có người gắng gượng trải qua muôn vàn khó khăn, sẽ thành gia quyến!"
"Ta nghĩ không một mối tình nào đáng ngưỡng mộ hơn một tình yêu phải vượt qua muôn ngàn đau khổ, đến cuối cùng vẫn được ở bên nhau!"
Nghe Đại Ny giải thích, Bộ Phàm không khỏi suy tư, còn nhớ những bộ phim truyền hình hắn từng xem ở kiếp trước đều là như vậy.
Rõ ràng có thể dùng một câu để giải thích toàn bộ câu chuyện, vậy mà cố tình không giải thích, cứ bày ra bộ dáng ta không nói nhưng ngươi phải biết, cứng rắn kéo dài tới mấy tập, thậm chí mười mấy tập.
"Khó trách phim truyền hình này luôn phân lại hợp, hợp lại phân, hóa ra đó chính là tình yêu, ta cứ tưởng là câu giờ chứ!" Bộ Phàm miệng nói thầm .
"Chàng nói cái gì vậy?" Đại Ny cười yếu ớt nói.
"Không có, ta cảm thấy những lời nàng nói rất đúng!" Bộ Phàm lấy lại tinh thần, lập tức giải thích.
"Chàng thật sự cảm thấy như vậy?" Đại Ny cười khanh khách hỏi ngược lại.
"Đương nhiên, thê tử của ta nói cái gì cũng đúng!" Bộ Phàm vội gật đầu, đừng có đùa, nếu dám nói thê tử không đúng, đêm nay hắn chuẩn bị ngủ một mình đi.
Nhưng đúng như thê tử của hắn nói, cuộc sống cần trải qua rất nhiều khảo nghiệm đau khổ.
Tục ngữ nói, trải qua thời gian dài mới biết được lòng người.
Ý tứ đại khái của thê tử cũng là như vậy.
Đại Ny không biết Bộ Phàm đang nghĩ cái gì.
Nàng lại nói: "Nhưng mà ta cảm thấy được những lời chàng nói cũng không phải không có lý. Nói như thế nào Tiểu Ny cũng là muội muội của ta, ta thương tiếc nàng còn không kịp, sao có thể cho phép người ta sỉ nhục muội muội như thế!"
"Chỉ bằng chuyện người nọ để Tiểu Ny sinh non, đã không xứng là phu quân rồi!"
Ai cũng có điểm mấu chốt của mình, Đại Ny cũng không ngoại lệ.
Từ trong mộng của Tiểu Mãn, Tiểu Ny và Định An Hầu đã gặp được rất nhiều đau khổ, chuyện gì nàng cũng có thể bỏ qua được, chỉ duy nhất chuyện sinh non kia đã chạm đến điểm mấu chốt của Đại Ny.
"Đúng vậy đúng vậy. Cả nữ nhân mình yêu dấu cũng không bảo vệ được, chỉ có thể nói người nọ không xứng." Bộ Phàm cũng gật gật đầu đồng ý.
"Vậy thê tử nói xem, chúng ta nên ngăn chặn chuyện này xảy ra hay là mặc cho nó phát triển?"
"Chẳng lẽ chàng cho rằng giấc mộng của Tiểu Mãn là sự thật?" Đại Ny cười yếu ớt nói.
"Những lời khuê nữ nói, dù khó tin tới cỡ nào người làm phụ thân như ta cũng chỉ có thể tin tưởng!" Bộ Phàm hiên ngang lẫm liệt nói.
"Bình thường lúc nào cũng thấy chàng đấu võ mồm với Tiểu Mãn, thế mà lại âm thầm ủng hộ nàng đến vậy?" Đại Ny cho hắn một cái nhìn đầy giận dữ.
"Cái này gọi là tình yêu của phụ thân đạt đến tận đáy lòng!" Bộ Phàm chẳng biết xấu hổ nói.
"Được rồi được rồi, chàng không thấy buồn nôn ư?" Đại Ny bật cười nói: "Trước không bàn tới chuyện giấc mộng của Tiểu Mãn là giả, mà kể cả khi nó là thật, cũng chỉ có thể nói do nhân duyên của Tiểu Ny, điều chúng ta có thể làm chỉ là ở bên cạnh cho đề nghị thôi!"
"Quả nhiên thê tử và ta luôn có cùng suy nghĩ, ta cũng cảm thấy như vậy!"
Bộ Phàm nói ra lời này cũng không có ý nịnh nọt thê tử nhà mình. Tục ngữ nói, thà dỡ mười tòa miếu cũng không hủy một cọc hôn. Tuy hắn có chút không hài lòng về Định An Hầu nọ nhưng nói ra thì đây vẫn là nhân duyên của Tiểu Ny.
"Hơn nữa nói không chừng chuyện đó chỉ là một giấc mộng của Tiểu Mãn thôi?" Đại Ny vừa cười vừa nói.
"Có phải mộng hay không, rất đơn giản, trực tiếp bắt người nọ tới hỏi một chút là được, xem hắn có phải là Định An Hầu kia không!" Bộ Phàm cười nói.
Đại Ny: "..."
Tuy cách làm này hơi thô bạo một ít, nhưng đúng là một phương pháp dễ thực hiện.
…
Ngày hôm sau, Bộ Phàm và Tiểu Mãn, cả Tiểu Hỉ Bảo tới Lý gia. Bởi vì hôm nay học đường nghỉ nên Tiểu Hỉ Bảo mới theo bọn họ qua xem.
Đương nhiên, đi theo Tiểu Hỉ Bảo còn có con rùa đen lớn mới câu về.
Tiểu Ny nhìn thấy Tiểu Hỉ Bảo đi tới, nàng ấy cực kỳ vui vẻ, đáng tiếc hiện giờ nàng ấy đã không thể ôm lấy Tiểu Hỉ Bảo trổ mã cao lớn được, nhưng vẫn gắt gao ôm Tiểu Hỉ Bảo vào trong ngực.
Lý phụ và Lý Triệu Thị cũng rất vui vẻ.
Nhất là khi Lý Triệu Thị nhìn thấy rùa đen lớn, trong mắt bà ấy lập tức phát ra ánh sáng.
Sau khi mấy người bọn họ hàn huyên một phen, tất cả đều vào trong phòng Định An Hầu.
Định An Hầu thấy hôm nay có thêm tiểu cô nương đáng yêu, mà tuổi của cô nương đáng yêu này lại sàn sàn với đại tôn nữ của hắn.
"Thân thể như thế nào rồi?" Bộ Phàm đi lên phía trước, dùng giọng điệu lang trung nói.