"Tốt hơn rất nhiều!" Định An Hầu gật đầu nói.
"Ừm, đây là đan hoàn hôm qua ta đã luyện cho ngươi, đan hoàn này dùng trăm loại dược thảo phối hợp, sau khi ngươi dùng, có thể khôi phục trí nhớ!" Bộ Phàm cũng không nhiều lời vô nghĩa, hắn đưa một viên đan dược đen sì sì cho Định An Hầu. Định An Hầu nhíu mày, thoạt nhìn đan dược này chẳng phải thứ tốt lành gì.
Kỳ thật lần này đã bị Định An Hầu đoán trúng.
Đan dược này được Bộ Phàm tiện tay lấy cơm mới nấu xong kề sát bên cạnh nồi cho cháy xém rồi nặn thành một cục cơm cháy, bỏ thêm chút nước vào vê tròn, coi như một chút trừng phạt nho nhỏ cho kẻ giả vờ mất trí nhớ này.
"Ngươi mau ăn vào đi, như vậy ngươi có thể khôi phục trí nhớ!" Tiểu Ny vẫn hy vọng người này có thể nhanh chóng tốt lên.
Định An Hầu nhìn đôi mắt tỏa sáng ấy, cuối cùng hắn ta vẫn gian nan cầm lấy viên đan dược đen sì sì kia nuốt xuống, hương vị của nó là lạ, không có hương vị dược thảo, ngược lại còn có chút vị cháy khét.
"Thế nào?" Tiểu Ny sốt ruột nói.
"Ta vẫn chưa nhớ lại gì hết!" Định An Hầu ôm trán, bộ dáng trầm tư suy nghĩ.
Tiểu Mãn bĩu môi, giả vờ, tới giờ này vẫn tiếp tục giả vờ. Nếu không phải trước đó phụ thân đã cẩn thận dặn dò, đừng vội chọc thủng lời nói dối của người này, nàng ấy chỉ hận không thể tát cho đối phương một cái.
"Tỷ phu, chuyện gì vậy?" Tiểu Ny nhìn về phía Bộ Phàm bên cạnh.
"Dược hiệu đâu có tác dụng nhanh như vậy, ít nhất cũng phải chờ vài ngày!" Bộ Phàm cười nói.
"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi!" Tiểu Ny yên lòng.
Đáy mắt Định An Hầu lóe sáng, trong lòng tràn đầy khinh thường.
Tuy hắn ta không phải lang trung, nhưng lại không phải thằng ngốc, đan dược vừa rồi không có một chút hương vị dược thảo làm sao có thể chữa bệnh?
Nhưng Định An Hầu dĩ nhiên sẽ không nói ra chuyện đan dược vô dụng.
Dù sao vốn dĩ chuyện mất trí nhớ kia cũng do hắn ta giả bộ, mục đích chính là được ở chỗ này chữa thương.
"Đại thúc, có phải ngươi đã quên tất cả mọi thứ không?" Bỗng nhiên Tiểu Hỉ Bảo ở bên cạnh chớp chớp đôi mắt to sáng ngời nhìn Định An Hầu.
"Đúng vậy!" Định An Hầu cười gật đầu.
Chẳng qua khi hắn ta nhìn thấy cặp mắt trong suốt chân thành tha thiết kia, đột nhiên dâng lên một thứ cảm giác áy náy từ đáy lòng.
"Cũng quên cả tên luôn?" Tiểu Hỉ Bảo lại hỏi.
"Đúng vậy!" Định An Hầu có chút không dám nhìn thẳng vào đôi mắt to trong suốt của Tiểu Hỉ Bảo, hắn ta đành phải tránh đi nói.
"Không sao đâu thúc thúc, phụ thân ta rất lợi hại, người chắc chắn có thể chữa khỏi cho ngươi!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hỉ Bảo vừa nghiêm túc vừa đáng yêu nói.
"Cám ơn!" Định An Hầu không nhịn được thoáng nở nụ cười.
Tuy trong nhà hắn ta cũng có tôn nữ, nhưng tôn nữ rất sợ hắn ta, căn bản không dám tới gần, càng đừng nói tới chuyện tâm sự thân cận.
"Nhưng mà đại thúc, nếu ngươi lừa gạt người khác ngươi sẽ gặp xui xẻo. Phụ thân ta từng nói gạt người là không đúng!" Tiểu Hỉ Bảo ra dáng ra hình giáo huấn.
Định An Hầu nao nao, trong lòng có chút kinh dị.
Chẳng qua hắn ta cũng không cho rằng chuyện hắn ta giả vờ mất trí nhớ sẽ bị một hài tử sáu bảy tuổi phát hiện ra. Hắn ta lập tức nặn ra một nụ cười: "Tiểu muội muội, phụ thân ngươi nói đúng, gạt người là không đúng!"
Kỳ thật đừng nói Định An Hầu không thèm để ý, ngay cả người của Lý gia cũng không đặt những lời nói của Tiểu Hỉ Bảo vào trong lòng, bọn họ cho rằng hài tử ăn nói không kiêng kị.
Sau đó Bộ Phàm đề nghị Định An Hầu nên đi đi lại lại nhiều, hoạt động có tác dụng trợ giúp thân thể khôi phục khỏe mạnh, tiếp theo hắn dẫn hai khuê nữ nhà mình rời khỏi Lý gia.
Lý phụ, Lý Triệu Thị và Tiểu Ny tiễn bọn họ rời khỏi cửa, nhìn theo ba người Bộ Phàm cưỡi tiểu bạch lư dần dần đi xa, phía sau còn có một con rùa đen lớn theo đuôi.
"Hai con hổ, hai con hổ, chạy rất nhanh, chạy rất nhanh, một con không có lỗ tai, một con không có đuôi, thật là kỳ quái thật là kỳ quái!" (Bài hát hai con hổ)
Tiểu Hỉ Bảo ngồi ở trước mặt vừa lắc lư cái đầu vừa vui vẻ hát một khúc nhạc thiếu nhi, Bộ Phàm cũng không nhịn được khẽ hát theo.
"Phụ thân, người đã biết rõ người nọ giả vờ mất trí nhớ, vì sao không nói chuyện này cho ngoại công ngoại bà nghe?" Tiểu Mãn ngồi ở phía sau Bộ Phàm, hai tay ôm chặt thắt lưng hắn nói.
"Không phải hôm qua ta đã nói rồi sao? Ta cũng không biết có phải hắn mất trí nhớ hay không?" Bộ Phàm cười nói.
"Người cảm thấy ta sẽ tin sao? Người đừng cho là ta không biết, đan hoàn người cho người nọ ăn, căn bản không làm từ thảo dược, mà là miếng cháy thêm nước nặn thành!" Tiểu Mãn nhớ tới thời điểm trước khi rời khỏi cửa, phụ thân này tự nhiên vào phòng bếp lấy miếng cháy nặn thành đan hoàn, khóe miệng không nhịn được khẽ co rúm vài cái.
"Ai bảo ngươi miếng cháy không thể trị bệnh cứu người?" Bộ Phàm cười hỏi ngược lại.
"Phụ thân, người nói thật cho ta nghe đi, rốt cuộc là người muốn làm gì? Nếu người không chịu nói, vậy ngay bây giờ ta sẽ quay lại nhà ngoại công chất vấn người nọ!"
Tiểu Mãn có chút tức giận, đã đến nước này, mà phụ thân còn giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo nàng ấy.
"Được rồi được rồi. Tối hôm qua ta đã kể cho nương ngươi nghe về giấc mộng có liên quan tới tiểu di của ngươi." Bộ Phàm cười nói.