"Nương nói như thế nào?" Tiểu Mãn sốt ruột hỏi.
"Ý của nương ngươi là cứ bình tĩnh chờ xem trước đã. Tục ngữ nói, trí giả, dĩ tĩnh chế động, hậu phát chế nhân!" Bộ Phàm giống như một thư sinh khẽ lắc lư đầu.
"Thế nghĩa là chúng ta phải trơ mắt nhìn người nọ lừa gạt tiểu di?" Trong lòng Tiểu Mãn rất không thoải mái nói.
"Ai nói chúng ta không làm gì?" Bộ Phàm cười nói.
"Chút tiểu xảo mờ ám của người thì làm gì được người kia?" Tiểu Mãn bĩu môi.
"Sao ngươi lại đề cập tới chuyện miếng cháy nữa rồi? Lúc ấy ta rời đi quá vội vàng mới dùng miếng cháy để ứng phó một chút!" Bộ Phàm bất đắc dĩ nói.
"Không phải chuyện miếng cháy? Nhưng ngoài chuyện đó thì người đã làm cái gì đâu?" Tiểu Mãn nghĩ nghĩ.
"Ta thấy ngươi đã quên muội muội ngươi rồi!" Bộ Phàm như cười như không.
"Tiểu Hỉ Bảo làm sao vậy?" Vẻ mặt Tiểu Mãn đầy nghi hoặc.
Tiểu Hỉ Bảo cũng nghiêng đầu qua, trừng lớn mắt nhìn.
"Muội muội ngươi chính là hài tử đến ông trời cũng ưa thích, những lời nàng ấy nói ra, ông trời không dám không nghe!" Bộ Phàm cười sờ sờ đầu Tiểu Hỉ Bảo.
"Sao ta càng nghe càng không hiểu?" Vẻ mặt Tiểu Mãn đầy mờ mịt. Nàng ấy cũng biết, từ lúc muội muội nàng ấy sinh ra tới nay, vận khí luôn không kém nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới Tiểu Hỉ Bảo?
"Có phải cái đầu ngươi chỉ để trang trí hay không?" Bộ Phàm có chút dở khóc dở cười: "Quên đi, qua hai ngày nữa ngươi lại qua nhà ngoại công xem một chút sẽ biết!"
"Lại thừa nước đục thả câu!" Miệng Tiểu Mãn nói thầm.
Bộ Phàm bật cười lắc đầu. Hắn cũng lo lắng muốn tiều tụy về đầu óc không có linh quang của đại khuê nữ.
…
Cùng lúc đó, tại Lý gia.
Trải qua hai ngày ở chung, Định An Hầu đã hiểu biết đại khái về tình huống của Lý gia. Nhị lão của Lý gia có bốn nữ nhi, ba nữ nhi đều đã lập gia đình, lang trung chân trần kia là đại nữ tế của Lý phụ.
Mà người cứu hắn ta rồi mang về đây là tiểu nữ nhi của Lý phụ, tên là Lý Tiểu Ny.
Thế nhưng khiến cho Định An Hầu không nghĩ tới chính là Lý Tiểu Ny vẫn là cô nương chưa xuất giá. Chuyện này khiến Định An Hầu ngạc nhiên nghi hoặc không thôi.
Phải biết rằng, độ tuổi kết hôn phổ biến ở Đại Ngụy vương triều đều là trên dưới mười sáu tuổi. Năm đó hắn ta cũng cưới tức phụ ở độ tuổi này, mà hắn ta và thê tử là quen biết từ nhỏ.
Nghĩ đến vong thê, trong mắt Định An Hầu xuất hiện sự áy náy thương cảm.
Hắn ta trấn thủ biên quan hơn hai mươi năm, thế nhưng thời gian làm bạn bên cạnh thê nhi lại chẳng được bao nhiêu, thậm chí hắn ta còn không được gặp thê tử lúc lâm chung.
Chờ tới lúc hắn ta trở về từ biên quan, thứ nhìn thấy chỉ là mộ phần của thê tử.
"Ngươi nghĩ cái gì vậy?" Tiểu Ny bưng tới một chén mì trứng gà nóng hôi hổi từ phòng bếp.
Chỉ thấy Định An Hầu đang ngồi trước bàn, khuôn mặt cương nghị toát ra vẻ thê lương ai oán.
Chuyện này không khỏi khiến trong lòng Tiểu Ny có chút xúc động, rốt cuộc là chuyện gì đã khiến nam nhân này lộ ra vẻ mặt như vậy?
"Không có việc gì! Ta chỉ cảm thấy trong lòng có chút hoảng loạn, giống như nhớ tới cái gì, thế nhưng muốn nghĩ cho rõ ràng lại không được." Định An Hầu phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt lập tức trở lại như bình thường. Hắn ta ôm trán, lên tiếng giải thích.
"Xem ra là đan dược của đại tỷ phu đã có tác dụng!" Tiểu Ny rất vui vẻ, nàng ấy cho rằng Định An Hầu đang dần khôi phục trí nhớ.
Định An Hầu ngây người một chút, trong lòng cười khổ, đan hoàn đen sì sì kia có tác dụng gì chứ?
Nhưng vì được ở lại chỗ này chữa thương, chờ đợi người của hắn ta tìm tới, hắn ta chỉ có thể tiếp tục giả vờ mất trí nhớ .
"Hôm nay ta nấu một chén mì, ngươi đừng ghét bỏ!" Tiểu Ny đặt khay lên bàn.
"Cám ơn!" Định An Hầu nói lời cảm tạ.
"Răng rắc!" Bỗng nhiên một tiếng giòn vang truyền ra.
Lỗ tai Định An Hầu nhẹ nhàng động đậy, hắn ta lập tức đứng dậy, thân hình như điện, lùi lại phía sau.
Chỉ nghe "uỳnh" một tiếng.
Một tấm mái ngói rắn chắc đập thẳng vào chỗ hắn ta vừa ngồi, vỡ vụn thành vô số miếng
Vẻ mặt Định An Hầu biến đổi.
Phản ứng đầu tiên chính là cừu gia tìm tới cửa?
Lập tức thân hình hắn ta chợt lóe, phóng nhanh ra ngoài cửa.
Thế nhưng hắn ta vừa muốn lao ra ngoài cửa, chân phải lại không thèm nghe lời, vấp phải bậc cửa.
Cũng may thân hình Định An Hầu mạnh mẽ, trong nháy mắt trước khi thân thể bổ nhào về phía trước, một tay hắn ta đã nhanh chóng chống xuống đất, sau đó làm một cú lộn nhào về phía sau tuyệt đẹp.
Ngay tại khoảnh khắc Định An Hầu cho rằng mình sẽ vững vàng rơi xuống đất.
Từ khóe mắt hắn ta thoáng nhìn vị trí mình sắp rơi xuống đất, vừa vặn có một cây đinh ba.
Trong đầu Định An Hầu lập tức nhảy ra hai chữ.
Tiểu Ny vẫn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì.
Nàng ấy chỉ biết đột nhiên mái ngói trên nóc nhà lại rơi xuống dưới.
Tuy không đập phải Định An Hầu, nhưng Định An Hầu lại như phát điên chạy ra bên ngoài.
Chờ tới lúc nàng ấy phục hồi lại tinh thần, vội vàng đi theo ra ngoài, chỉ thấy bóng dáng Định An Hầu đang ngây ngốc đứng ở nơi đó.
"Mặt của ngươi làm sao vậy? Tiểu Ny đi lên phía trước, nhìn thấy Định An Hầu lấy tay che mặt.