"Không việc gì!" Định An Hầu khoát tay.
Lúc này Tiểu Ny mới thấy rõ trên mặt Định An Hầu có một đường vết tích màu đỏ từ trán kéo dài đến miệng, lại nhìn trên mặt đất có cây đinh ba, Tiểu Ny đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
"Phì" một tiếng, Tiểu Ny che miệng nở nụ cười: "Xin lỗi nhiều lắm, cũng không biết là ai đã đặt đinh ba ở ngoài cửa, đã làm liên lụy tới ngươi!"
Định An Hầu lộ vẻ mặt ngượng ngùng.
Nếu trong cơ thể không có độc khiến thực lực của hắn ta mười phần không đủ một, làm sao hắn ta có thể bị chút mánh khóe nho nhỏ này ám toán?
Nhưng nghe tiếng cười trong như chuông bạc của nữ tử bên cạnh, trong lòng hắn chẳng những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy thoải mái cực kỳ.
"Thế nhưng vì sao ngươi phải chạy ra bên ngoài?" Tiểu Ny có chút nghi hoặc nhìn về phía Định An Hầu, sắc mặt Định An Hầu hơi chần chờ, hiển nhiên là hắn ta sẽ không nói vừa rồi mình hoài nghi có người ở nóc nhà đánh lén.
"Hình như vừa rồi ta đã nhớ lại điều gì?" Định An Hầu hơi cân nhắc một chút, vẫn nên lấy chuyện mất trí nhớ ra làm cái cớ, bằng không hắn ta cũng không thể giải thích vì sao vừa rồi mình lại như động kinh chạy ra ngoài này.
"Vậy ngươi có nhớ ngươi là ai không?" Tiểu Ny có chút kích động nói.
"Ta chỉ nhớ ta họ Triệu, đứng thứ tư ở nhà, còn những chuyện khác ta không tài nào nhớ được!" Định An Hầu ôm trán, giống như đang gian nan suy nghĩ cái gì.
"Được rồi được rồi, đừng nghĩ nữa, đại tỷ phu của ta nói ngươi phải từ từ khôi phục trí nhớ mới được!" Tiểu Ny thấy bộ dáng vô vàn thống khổ khi Định An Hầu muốn nhớ lại, nàng ấy vội vàng trấn an.
"Chỉ đành làm như vậy!” Định An Hầu thầm nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng khi hắn ta nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Tiểu Ny, không khỏi có chút xúc động từ đáy lòng.
"Không đúng không đúng, nàng ấy là Lý Tiểu Ny, không phải Tư Vũ, nàng ấy chỉ có bộ dạng hơi giống Tư Vũ mà thôi!"
Định An Hầu lập tức xóa sạch suy nghĩ trong đầu thành hư không.
"Quay về phòng đi!" Định An Hầu vừa muốn xoay người quay về phòng, lại mất tập trung một chút, đạp phải cây đinh ba kia.
"Bụp!" một tiếng.
Cây gậy gắn trên đinh ba lại thân mật tiếp xúc với khuôn mặt của hắn ta lần thứ hai.
Tiểu Ny đứng bên cạnh nhìn tới ngây người.
Thế nhưng khi nàng ấy phản ứng lại, lập tức phải cố nén cười. Nàng ấy biết rõ mình làm như vậy có chút vui sướng khi người gặp họa, nhưng thật sự là không nhịn được mà.
"Ngươi muốn cười thì cứ cười đi!" Vốn dĩ Định An Hầu có chút buồn bực, nhưng nhìn thấy Tiểu Ny đứng bên cạnh nghẹn cười, bả vai run rẩy không ngừng, sự buồn bực trong lòng hắn ta bỗng nhiên biến mất.
"Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không cười!" Tiểu Ny dùng sức cố nén cười, khoát tay: "Ta chỉ đang suy nghĩ làm sao ngươi lại xui xẻo như vậy, thứ này cũng bị ngươi đạp tới hai lần!"
Định An Hầu đang xấu hổ cười cười, bỗng nhiên nghe câu này hắn ta lại nao nao.
Xui xẻo?
Chẳng lẽ vừa rồi là hắn ta xui xẻo?
Đang ngồi bị mái ngói rơi xuống từ nóc nhà, ra ngoài bị vấp vào cửa, cuối cùng còn hai lần đạp phải đinh ba.
Trong đầu Định An Hầu không khỏi hiện lên bộ dáng tiểu cô nương đáng yêu nọ: "Đại thúc, gạt người sẽ bị xui xẻo!"
"Ta đang suy nghĩ cái gì chứ, mấy chuyện vừa rồi chỉ là trùng hợp thôi!"
Định An Hầu lắc mạnh đầu, hắn ta không để chuyện này vào bụng.
Thế nhưng Định An Hầu lại không biết, những chuyện đó chỉ là màn khởi đầu cho xui xẻo thôi.
Lúc buổi sáng, cái ghế hắn ta đang ngồi đột nhiên "uỳnh" một tiếng, vỡ vụn, Định An Hầu thình lình đặt mông ngã ngồi dưới đất.
Lúc giữa trưa, cái bàn kêu lên "răng rắc" một tiếng gãy đôi, cả cái bàn bỗng dưng đổ sập lên người Định An Hầu, đồ ăn trên bàn bay lên theo quán tính, ập thẳng vào mặt hắn.
Cũng may, thân hình Định An Hầu mạnh mẽ, hắn ta nhanh chóng lùi lại.
Thế nhưng đồ ăn không đập được vào hắn thì mái ngói trên nóc nhà lại "cốp" một tiếng, thình lình nện trên đầu Định An Hầu, phát ra một tiếng vang chát chúa.
Máu tươi chảy từ trán xuống, Định An Hầu ngây ngốc sững sờ tại chỗ.
Hắn ta không ngây người vì bị mái ngói đập xuống, mà ngây người vì hắn ta đổ máu.
Phải biết rằng hắn ta là một Luyện Thể Tông Sư đã đạt tới Hoán Huyết cảnh, phàm vật bình thường rất khó xúc phạm được.
Chẳng lẽ vì loại độc kia?
Định An Hầu hồi tưởng cảnh mình bị đánh lén. Lúc ấy nội gian đã hạ loại độc dược nào đó, loại độc dược này khiến hắn ta không thể ngưng tụ lực lượng.
So sánh với chuyện Định An Hầu ngây người, khi Lý phụ và Lý Triệu Thị biết được việc này, vẻ mặt hai người ấy cũng mờ mịt.
Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
Cái bàn đang chắc chắn bình thường bỗng nhiên bị phá hủy.
Ngay cả mái ngói trên nóc nhà cũng không biết vì chuyện gì mà rơi thẳng xuống.
Hơn nữa còn đập vào đầu khiến người ta đổ máu, nhưng mặc kệ thế nào, Lý phụ và Lý Triệu Thị vẫn vội vàng tỏ vẻ xin lỗi.
Dù sao khách nhân ở nhà bọn họ bị thương, bọn họ vẫn phải tỏ vẻ một chút.
Dĩ nhiên là Định An Hầu không đặt chuyện này lên người Lý phụ và Lý Triệu Thị, hắn ta chỉ cảm thấy thời vận của mình hơi kém.
Cũng may chỉ là vết thương nhỏ, Lý phụ và Lý Triệu Thị cũng yên tâm hơn.