Thế nhưng bởi vì ở trong phòng đã xảy ra hai lần ngoài ý muốn, Định An Hầu có chút không dám ngây người ở trong phòng. Hơn nữa hắn ta cũng muốn đi ra ngoài một chút, bởi vậy đã nói chuyện này với Lý phụ và Lý Triệu Thị.
Lý Triệu Thị lập tức cho Tiểu Ny dẫn Định An Hầu ra bên ngoài đi dạo một chút, tận tình tình nghĩa chủ nhà.
Tuy rằng Tiểu Ny không hiểu vì sao Lý Triệu Thị lại nhiệt tình với Định An Hầu như vậy, nhưng nàng ấy nghĩ chuyện Định An Hầu bị thương có chút liên quan với mình, cuối cùng cũng nhận công việc này.
Nhưng chặng đường này cũng không xuôi chèo mát mái.
Thậm chí còn khiến cho Tiểu Ny hiểu được cái gì gọi là người đã xui xẻo, uống nước cũng mắc kẽ răng.
Ngắn ngủi không đến nửa canh giờ, Định An Hầu đã trúng phân chim từ bầu trời rơi xuống.
Đi đường bị vấp tảng đá.
Đi đến bên cạnh một thân cây, nhánh cây đột nhiên rơi xuống.
Đạp phải vỏ chuối, trượt xuống bờ mương.
Cảnh này khiến Tiểu Ny trông thấy mà trợn mắt há hốc mồm.
Đột nhiên nàng ấy có một loại ý tưởng muốn giới thiệu Tiểu Hoan Bảo nhà mình cho Định An Hầu quen biết.
Bởi vì nàng ấy cho rằng Định An Hầu này và Tiểu Hoan Bảo nhà mình giống nhau, là loại người xui xẻo đến mức uống nước sẽ bị sặc.
Định An Hầu cũng không biết Tiểu Ny đang nghĩ cái gì.
Giờ phút này, trong đầu hắn chỉ có một vấn đề.
Tại sao hôm nay hắn ta xui xẻo như vậy?
Chẳng lẽ ra cửa không xem hoàng lịch?
Kỳ thật trong lòng Định An Hầu rất khinh thường quan niệm giao vận mệnh cho lão thiên làm chủ, bởi vì hắn ta vẫn luôn tin tưởng vững chắc vào lý tưởng nhân định thắng thiên.
Nhưng trải qua hết chuyện nọ đến chuyện kia, Định An Hầu có loại suy nghĩ, hắn ta đang bị lão thiên gia đùa bỡn.
Bởi vì những chuyện xui xẻo liên tiếp xảy ra, Định An Hầu cũng chẳng còn tâm tình nào mà đi dạo tiểu trấn, hắn ta đành phải dẹp đường cùng Tiểu Ny hồi phủ.
Một hồi đến Lý gia.
Lý phụ và Lý Triệu Thị nhìn thấy bộ dáng Định An Hầu, hai người ấy trực tiếp nghẹn họng nhìn trân trối.
Trước khi đi ra ngoài, Định An Hầu đã thay y phục mới tinh, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt lạnh lùng mang tới cho người ta một loại khí chất đặc hữu.
Thế nhưng giờ phút này, Định An Hầu với mái tóc rối bù, cả người ướt sũng, khá tương đồng với hình ảnh ướt như con chuột lột.
Mà điều quan trọng hơn là Định An Hầu vừa đi ra ngoài chưa tới nửa canh giờ.
Lý phụ và Lý Triệu Thị vội vàng gấp giọng hỏi Tiểu Ny đã xảy ra chuyện gì. Tiểu Ny đơn giản kể lại mọi chuyện từ sau khi ra khỏi nhà. Lý phụ và Lý Triệu Thị nghe được lại á khẩu không biết nói sao.
Người này quá mức xui xẻo mà.
"Khó trách trước khi tới nhà chúng ta, người này lại bị nhiều vết thương như vậy, vận khí xui xẻo mức này mà có thể sống tới bây giờ, cũng không dễ dàng!" Lý Triệu Thị không khỏi cảm thán nói.
Lý phụ có chút đồng ý với lời tức phụ nhà mình vừa nói.
"Nhưng mà lão đầu tử, lão có cảm thấy câu chuyện của Triệu công tử kia rất quen thuộc không?" Lý Triệu Thị hỏi Lý phụ bên cạnh.
"Tiểu Hoan Bảo nhà chúng ta chính là như vậy!" Lý phụ bất đắc dĩ nói.
"Đúng thật!" Lý Triệu Thị vỗ tay một cái.
Kỳ thật chuyện Tiểu Hoan Bảo xui xẻo, chỉ giới hạn trong số những người thân cận biết mà thôi.
Mà giờ phút này, Định An Hầu lại xảy ra một chuyện khiến hắn ta cực kỳ xấu hổ.
Đó là y phục hắn ta vừa thay ra đã bị rách rồi.
Hơn nữa nơi bị rách còn có chút khó mở miệng.
Định An Hầu suýt thì sụp đổ.
Rút cuộc là ngày hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?
Nhưng cũng may, hắn ta vẫn còn có thể chấp nhận được.
Lúc chạng vạng, trời bắt đầu đổ mưa, mưa càng lúc càng lớn, thế tới rào rạt y như ngựa hoang lao nhanh, ngoài cửa sổ không ngừng lóe lên lôi điện, phát ra một tiếng vang thanh "Ù ù" nặng nề.
"Động tĩnh của cơn mưa đêm nay thật lớn!" Đại Ny nghiêng người nói với Bộ Phàm đang nửa nằm bên cạnh.
"Đúng thật!" Bộ Phàm quay đầu nhìn qua song cửa sổ, tuy cửa sổ đã đóng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cơn mưa như trút nước bên ngoài.
"Cốc cốc cốc" Đột nhiên một đợt tiếng đập cửa truyền ra từ cửa phòng.
Bộ Phàm và Đại Ny nhìn nhau.
Đã khuya rồi, ai lại đến gõ cửa phòng bọn họ?
"Ta đi mở cửa!" Bộ Phàm leo xuống giường, đi đến cửa phòng.
Hắn đẩy cửa phòng ra.
Chỉ thấy Tiểu Hỉ Bảo với đôi tay nhỏ bé ôm cái chăn nhỏ, mở đôi mắt to ngập nước nhìn hắn: "Sét đánh, ta sợ, ta muốn ngủ cùng hai người?"
Bộ Phàm: "..."
Đường đường là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ lại nói sợ sét đánh?
"Vào đi!" Trong lòng Bộ Phàm đầy bất đắc dĩ, kỳ thật lúc đi tới mở cửa hắn đã đoán được ai đến đây rồi.
"Được nha!" Tiểu Hỉ Bảo vui vẻ vọt vào trong phòng, động tác nhanh nhẹn, thành thạo ghé lên trên giường rồi nằm xuống.
"Đắp chăn!" Đại Ny dịu dàng đắp cái chăn cho Tiểu Hỉ Bảo, Tiểu Hỉ Bảo hì hì cười.
"Tiểu Hỉ Bảo, ngươi không cần tu luyện ư?"
Bên ngoài trời mưa thật sự lớn, Bộ Phàm nhanh chóng đóng cửa phòng lại, đi đến bên giường ngồi xuống.
"Tiểu Liên sư muội tu luyện quá chậm, ta đang đợi nàng tu luyện đến Trúc Cơ trung kỳ mới tu luyện tiếp!" Tiểu Hỉ Bảo than thở giống như một sư tỷ lo lắng đến tiều tụy vì sư muội của mình.
Bộ Phàm có chút dở khóc dở cười.