Tuy Phạm Tiểu Liên là song linh căn, chỉ nhiều hơn Tiểu Hỉ Bảo một loại thuộc tính linh căn, nhưng tốc độ tu luyện lại không phải là kém một hai lần.
"Nha đầu kia, ngươi muốn lười thì cứ nói, còn vin cớ chờ sư muội!" Bộ Phàm bất đắc dĩ gõ nhẹ lên trán Tiểu Hỉ Bảo một cái.
"Không có đâu, mỗi ngày ta đều rất cố gắng tu luyện!" Tiểu Hỉ Bảo bĩu cái miệng nhỏ nhắn.
"Hả, ngươi tu luyện lúc nào?" Bộ Phàm cười nói.
"Lúc ta ngủ cũng có thể tu luyện!" Tiểu Hỉ Bảo nghiêm túc nói.
"Vậy ngươi cũng giống ta ư?" Bộ Phàm vừa cười vừa nói.
"Phụ thân, lúc người ngủ cũng có thể tu luyện?" Tiểu Hỉ Bảo hiếu kỳ nói.
"Không phải, ta là nằm cũng có thể tu luyện, tên gọi tắt của nó là lie win (*)!" Bộ Phàm cười nói.
(*) Không làm gì, chỉ nằm cũng thắng.
"Phụ thân, người đang lừa tiểu hài tử." Tiểu Hỉ Bảo không tin nói.
"Ngươi không phải tiểu hài tử?" Ý cười trên mặt Bộ Phàm càng đậm.
"Phụ thân, hư hỏng, ta không để ý tới người nữa!" Tiểu Hỉ Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn, phẫn nộ xoay người, vòng tay nhỏ bé ôm Đại Ny: "Vẫn là mẫu thân thơm thơm!"
Đại Ny bị đôi phụ thân nữ nhi này làm cho tức cười: "Được rồi được rồi, đừng quan tâm tới phụ thân ngươi nữa!"
"Ừm ừm!" Tiểu Hỉ Bảo rất đáng yêu nhẹ nhàng "Ừm" hai tiếng.
"Quá thương tâm, ta lại bị bảo bối khuê nữ ghét bỏ, ta đã không còn lưu luyến cuộc sống này nữa, cứ để ta lặng lẽ rời khỏi đi!" Bộ Phàm bày ra bộ dáng thực sự đau thương.
"Phụ thân, đừng khóc, Tiểu Hỉ Bảo không ghét bỏ người!" Tiểu Hỉ Bảo lập tức nghiêng người qua, giọng nói non nớt dễ nghe, vòng tay nhỏ bé ôm Bộ Phàm.
"Tiểu Hỉ Bảo!"
"Phụ thân!"
Đại Ny nhìn cảnh phụ thân nữ nhi tình thâm nghĩa trọng này, cảm thấy nàng bị dư thừa. Ừm, cho bọn họ tiếp tục biểu diễn đi, nàng trực tiếp đắp cái chăn đi ngủ, nhắm mắt làm ngơ.
"Rầm!"
Đột nhiên bên ngoài sáng như ban ngày, theo sát sau đó là một tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên.
"Kỳ quái bây giờ đã sang tiết thu phân, sao còn có sét lớn như vậy?"
Đại Ny cũng bị tiếng sấm này làm kinh sợ, nếu nói là giữa mùa hè xảy ra loại tình huống này vẫn khá thông thường, nhưng hiện giờ là mùa thu mà.
"Có thể là ai đó đang độ kiếp đi!" Bộ Phàm quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, trong ánh mắt lóe lên một tia ý tứ không rõ.
Cùng lúc đó, ở Lý gia.
Bên trong một căn phòng đã sập thành phế tích.
Đột nhiên có một bàn tay nhô lên từ phế tích.
Ngay sau đó Định An Hầu gian nan bò ra từ đống gạch ngói vỡ nát.
Ngay tại vừa rồi, trên bầu trời hạ xuống một tia sét thình lình đánh tan gian phòng Định An Hầu đang nghỉ ngơi.
Định An Hầu từ từ tỉnh táo lại, trong lòng đầy ấm ức.
"Triệu công tử, ngươi không sao chứ?"
Ba người Lý phụ, Lý Triệu Thị, Tiểu Ny nghe thấy động tĩnh vội vàng cầm ô trong tay đi tới xem xét.
Mà người nói chuyện chính là Lý phụ.
Kỳ thật ngay khi ba người Lý phụ nhìn thấy căn phòng sụp đổ, trong lòng bọn họ cũng cực kỳ khiếp sợ.
Đương nhiên càng khiến bọn họ khiếp sợ hơn chính là Định An Hầu lại không bị làm sao.
Chẳng lẽ chuyện xui xẻo này xảy ra quá mức thường xuyên mới khiến Định An Hầu này có sức chống cự với những việc ngoài ý muốn?
Định An Hầu cũng không biết người Lý gia đang nghĩ cái gì.
Hắn ta bất đắc dĩ đứng lên, lắc đầu: "Không sao!"
"Ta nghĩ, vẫn nên gọi đại nữ tế nhà ta tới xem giúp ngươi đi, lỡ như có nội thương sẽ không tốt!" Lý phụ có chút lo lắng, tuy đây là thiên tai, nhưng người ta lại gặp chuyện không may ở nhà bọn họ, bọn họ cũng không tiện bàn giao.
"Không cần làm phiền hắn đâu, cơ thể của ta, ta tự hiểu!" Định An Hầu lắc đầu khéo léo từ chối.
Chỉ bị một ít ngói đập vào người thôi, thật sự không sao cả.
Nếu bị tia sét kia bổ trúng, lúc đó mới có chuyện.
"Ầm vang!" Ngay lúc đó, đột nhiên trên không trung lại vang lên một tiếng sấm.
Cả người Định An Hầu run lên một cái.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Lý phụ, Lý Triệu Thị và Tiểu Ny cũng bị tiếng sấm này dọa cho nhảy dựng.
"Ta thấy, chúng ta vẫn nên về phòng trước đi!" Lý Triệu Thị nhẹ giọng nói.
Những người khác dĩ nhiên cũng không có ý kiến gì, đã về nhà chính trước. Sau khi Lý phụ đơn giản hỏi vài câu, thấy thân thể Định An Hầu quả thật không có vấn đề, lúc này ông ấy mới sắp xếp cho Định An Hầu một gian phòng ở một lần nữa, lại cầm cho hắn vài bộ y phục để thay.
Sau đó Lý phụ trở lại nhà chính.
"Giải quyết xong rồi?" Lý Triệu Thị dò hỏi.
"Được rồi!" Lý phụ gật đầu nói.
"Lão đầu tử, ta suy đi tính lại, cảm thấy Triệu công tử kia không thích hợp với Tiểu Ny nhà chúng ta!"
Lý Triệu Thị nhỏ giọng nói: "Lão ngẫm lại xem, Triệu công tử này xui xẻo như vậy, nếu không phải bị kẻ xấu cướp bóc thì chính là gặp sét đánh, lỡ như có một ngày... Quên đi, ta cũng không muốn Tiểu Ny tuổi còn trẻ đã phải thủ tiết!"
Lý phụ biết thê tử nhà mình bởi vì bị hí khúc nào đó ảnh hưởng mới tưởng tượng Triệu công tử kia chính là Vương gia sủng thê bá đạo trong hí khúc.
Hiện giờ bà ấy có thể thoát ra từ trong ảo tưởng, cũng là một chuyện tốt.
Ngày hôm sau, trải qua một đêm mưa to rửa tội, mặt đất trở nên rực rỡ hẳn lên, nước sông trong suốt có thể nhìn thấy đáy, không khí cũng có vẻ tươi mát vô ngần.