Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 84 - Chương 792 - Lại Sụp (1)

Chương 792 - Lại Sụp (1)
Chương 792 - Lại Sụp (1)

Tiểu Hỉ Bảo ăn xong điểm tâm, đã sớm dẫn hai con Pokemon đáng yêu của nàng ấy bước lên hành trình mới.

Chờ một chút đã.

Rất không thích.

Tuy không khí trở nên cực kỳ tươi mát, nhưng nhìn thấy cái sân hỗn độn, Bộ Phàm sờ sờ cằm, ừm, cứ như vậy đi.

"Ong ong!"

Ngay lúc đó một con ruồi bọ bay đến bên tai Bộ Phàm, ánh mắt Bộ Phàm lóe sáng vài cái, hắn khoát tay, con ruồi bọ kia bỗng dưng bay về phía chân trời.

Con ruồi bọ vừa nãy là một đứa trong đám đệ tử của hắn, tu vi đã đạt tới cấp bậc Yêu Vương hậu kỳ.

Mà hắn biết được từ trong miệng đệ tử ngày hôm qua quả thực là Định An Hầu xui xẻo về đến nhà, thậm chí mức độ xui xẻo này chỉ có hơn chứ không kém Tiểu Hoan Bảo nhà hắn

Ít nhất Tiểu Hoan Bảo nhà hắn chưa bị sét đánh bao giờ.

"Ken két!" Bỗng nhiên cửa phòng Tiểu Mãn mở ra.

Mặt Tiểu Mãn không chút thay đổi đi từ bên trong ra, nàng ấy cầm chổi bắt đầu quét dọn trong sân.

Bộ Phàm đứng ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn Tiểu Mãn.

Tiểu Mãn bị hắn nhìn, trong lòng thực sự có chút không thoải mái.

"Phụ thân, người xem đủ chưa?" Tiểu Mãn dừng lại động tác quét dọn, phụng phịu nhìn về phía Bộ Phàm: "Đã qua một ngày người mà không ra tay, ta sẽ ra tay!"

Bộ Phàm biết ẩn ý trong câu Tiểu Mãn nói chính là chuyện về Định An Hầu kia: "Nha đầu kia, ngươi quá mức nôn nóng. Tục ngữ nói, vội vàng không ăn được đậu hũ nóng!"

"Ha hả!" Tiểu Mãn cười lạnh nói: "Ta thích ăn lạnh!"

Bộ Phàm bật cười lắc đầu: "Ngươi cứ yên tâm, ta nghĩ người nọ đã không còn dám giả vờ mất trí nhớ nữa rồi!"

"Có ý gì ạ?" Tiểu Mãn nghi hoặc nói.

"Chờ tiểu di ngươi tới, ngươi sẽ biết!" Bộ Phàm cười thần bí.

"Lại giả vờ bí hiểm!" Tiểu Mãn miệng nói thầm, bản lĩnh của phụ thân nàng ấy không lớn, nhưng kỹ năng giả vờ bí hiểm lại càng ngày càng thuần thục rồi.

Bộ Phàm: "..."

Này này này, cứ nghĩ là nói thầm trong lòng thì hắn không nghe được chắc?

Sau nửa canh giờ, lúc Tiểu Mãn vừa quét sân sạch sẽ xong, Tiểu Ny cưỡi xe ngựa đi tới.

"Tiểu Mãn nhà chúng ta đúng là hài tử hiểu chuyện!" Tiểu Ny nhìn Tiểu Mãn đang dọn dẹp sân, nàng ấy nở nụ cười ung dung tiến vào.

"Tiểu di, sao người lại tới đây?" Tiểu Mãn được thổi phồng cảm thấy quá ngượng ngùng, nàng ấy có thể nói mình làm vì nhiệm vụ không?

Đương nhiên là không.

Ai bảo nàng ấy có một vị phụ thân không đáng tin cậy lại không có tinh thần trách nhiệm chứ? Nàng ấy cũng chỉ có thể tự mình làm thôi.

Nghe tiếng lòng Tiểu Mãn vừa mắng vừa khoe khoang, khóe miệng Bộ Phàm không khỏi khẽ động vài cái.

Khẳng định loại tính cách vô liêm sỉ này không phải di truyền từ hắn.

Cũng không phải từ Đại Ny.

Vấn đề nằm ở chỗ này này.

Rút cuộc là di truyền từ ai nhỉ?

"Do cái người bị ta đâm phải đó, hôm qua hắn đã xảy ra chuyện!" Tiểu Ny bất đắc dĩ trả lời.

"Hắn làm sao vậy?" Tiểu Mãn vội vàng hỏi.

Tiểu Ny lập tức kể chuyện Định An Hầu xui xẻo buổi sáng cùng với chuyện gian phòng bị đánh sập buổi tối hôm qua cho hai người nghe. Tiểu Mãn nghe được trực tiếp kêu lên một tiếng rồi ngây ra như phỗng.

"Các ngươi nói xem, con người làm sao có thể xui xẻo như vậy?" Tiểu Ny không khỏi cảm thán, tuy rằng Định An Hầu kia nói thân thể của hắn ta không sao cả, nhưng là chủ nhà nàng ấy vẫn có chút lo lắng.

Dù sao phòng ốc lớn như vậy đột nhiên sập xuống, thấy thế nào cũng không giống bộ dáng không có chuyện gì.

Tiểu Mãn lộ vẻ mặt cổ quái.

Nhà nàng ấy cũng có một người xui xẻo.

Thế nhưng một người đang yên đang lành sao lại đột nhiên xui xẻo như vậy?

Bỗng nhiên một ý tưởng chợt lóe lên rồi biến mất trong đầu Tiểu Mãn.

Nàng ấy còn nhớ ngày hôm qua lúc đang ở nhà ngoại công, Tiểu Hỉ Bảo đã nói một câu với người nọ: "Gạt người sẽ bị xui xẻo."

Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới Tiểu Hỉ Bảo?

Nhưng chuyện này cũng quá không thể tưởng tượng nổi!

Tuy nàng ấy biết từ khi Tiểu Hỉ Bảo sinh ra, muội muội đã có vận khí vô cùng tốt, trên đường nhặt được tiền, ra bờ sông lượm được cá, lên núi còn có con thỏ tự va vào chết để Tiểu Hỉ Bảo mang về.

Nhưng không thể nào có vận khí tốt đến mức làm cho người ta xui xẻo được?

Nhưng nếu nói là trùng hợp.

Vậy lại trùng hợp quá đáng.

Nghĩ đến đây, Tiểu Mãn lén lút liếc mắt nhìn Bộ Phàm bên cạnh một cái.

Nếu nàng ấy nhớ không lầm, ngày hôm qua phụ thân nàng ấy đã nói, Tiểu Hỉ Bảo là hài tử mà lão thiên cũng yêu thích, lời muội muội nói, lão thiên không dám không nghe!

Bộ Phàm ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Tiểu Mãn, hắn lập tức cười nhạt một cái.

Tiểu Mãn vội vàng nghiêng đầu qua một bên, trong lòng càng cảm thấy nghi hoặc.

Hay là phụ thân nàng ấy đã sớm biết chuyện này?

Nghe Tiểu Mãn thầm suy đoán trong lòng, Bộ Phàm cũng thầm vui sướng, nha đầu ngốc này đang suy tư muốn chết vì đau đầu đây.

"Tiểu di, người trở về khi nào?" Ngay lúc đó, Tiểu Hoan Bảo rời khỏi phòng, nhìn thấy Tiểu Ny đang đứng trong sân, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh lại hiện lên chút vui mừng.

"Ta trở về đã vài ngày, thấy ngươi đang tu hành, ta không muốn quấy rầy ngươi!" Tiểu Ny nhìn thấy Tiểu Hoan Bảo cũng rất vui vẻ, nhưng dù nàng ấy yêu thương Tiểu Hoan Bảo thế nào cũng không dám qua ôm chầm lấy hắn như Tiểu Hỉ Bảo.

Bình Luận (0)
Comment