"Hài tử này, ngươi đừng cả ngày tu hành trong phòng, có đôi khi cũng nên ra ngoài nhìn xem một chút!"
"Ta đã biết, tiểu di!" Tiểu Hoan Bảo ngượng ngùng lau cái mũi.
Tiểu Ny cũng biết tình huống của Tiểu Hoan Bảo.
Còn nhớ lúc Tiểu Hoan Bảo còn nhỏ, nàng ấy từng ôm hắn một lần.
Lần đó suýt nữa thì nàng ấy đã làm Tiểu Hoan Bảo bị ngã.
Đến tận sau này, nàng cũng không dám ôm Tiểu Hoan Bảo một lần nào nữa, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới tình yêu của nàng ấy dành cho Tiểu Hoan Bảo.
"Tiểu Hỉ Bảo đâu?" Tiểu Hoan Bảo nhìn khắp nơi.
Hắn biết hôm nay học đường được nghỉ, cho nên bình thường hắn sẽ ra ngoài, lựa chọn không tu luyện chỉ vì có thể ở bên cạnh thân nhân một chút.
"Lúc ta tới đã nhìn thấy Tiểu Hỉ Bảo đang chơi dưới tàng cây hòe!" Tiểu Ny khẽ cười nói.
"Hóa ra là đi chơi!" Tiểu Hoan Bảo gãi gãi đầu, trong đáy mắt hiện lên một tia hâm mộ.
"Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên chuyện chính, tỷ phu, huynh vẫn nên theo ta qua nhà nhìn Triệu công tử kia đi!" Tiểu Ny bỗng nhiên nhớ tới Định An Hầu, vội vàng nói.
"Triệu công tử?" Bộ Phàm hỏi.
"Đúng vậy, ngày hôm qua người nọ đã nhớ ra hắn họ Triệu, là lão tứ trong nhà!" Tiểu Ny trả lời.
Bộ Phàm dùng khóe mắt liếc Tiểu Mãn bên cạnh.
Giờ phút này, Tiểu Mãn đang cau mày.
Nàng ấy chỉ biết trượng phu tương lai của tiểu di là Định An Hầu, đệ nhất chiến thần trong tương lai.
Nhưng nàng ấy lại không biết họ của hắn ta là gì.
"Vậy được, ta đi chuẩn bị một chút, rồi cùng muội đi qua xem!"
Bộ Phàm đơn giản cầm lấy hòm thuốc, đi theo Tiểu Ny rời khỏi cửa, Tiểu Mãn dĩ nhiên cũng qua xem kịch vui, mà nhiệm vụ giữ nhà quang vinh lại giao cho Tiểu Hoan Bảo.
"Tỷ phu, để một mình Tiểu Hoan Bảo trông nhà không sao chứ?" Tiểu Ny hạ giọng hỏi.
"Muội cho là cháu ngoại trai của muội sẽ giống Triệu công tử kia?" Bộ Phàm cười hỏi lại.
"Ta chỉ lo lắng thôi mà." Tiểu Ny ngượng ngùng cười cười.
"Sẽ không đâu, tiểu di, chỉ cần Tiểu Hoan Bảo ngồi nhiều ít hoạt động, sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn!" Tiểu Mãn tràn đầy tự tin nói.
Dọc theo đường đi, mấy người bọn họ vừa nói vừa cười rất nhanh đã tới Lý gia.
Lý phụ và Lý Triệu Thị đi tới đưa bọn họ vào nhà chính.
Bộ Phàm và Tiểu Mãn cùng hai vị lão nhân hàn huyên một phen, thế mới biết trong lúc Tiểu Ny tới nhà mời bọn họ, Định An Hầu kia lại xảy ra chuyện.
Sáng sớm nay, thiếu chút nữa Định An Hầu đang ở trong phòng thì bị xà nhà đập phải.
Nhưng người không có việc gì, có điều căn phòng lại sập.
"Đại nữ tế, ta nói với ngươi nếu không phải vì Tiểu Ny gây ra một chút vết thương trên người Triệu công tử kia, ta thật sự muốn đuổi hắn ra khỏi nhà! Nếu cứ tiếp tục để cho hắn ở lại đây, nhà của chúng ta có mấy gian phòng ở cũng không đủ cho người nọ làm hỏng!" Lý phụ nhẹ giọng nói bên tai Bộ Phàm, trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ.
Bộ Phàm chính là biết cha vợ hắn là một người thành thật trung hậu thiện lương.
Phàn nàn thì phàn nàn.
Nhưng bảo ông ấy đuổi người, chắc chắn ông ấy sẽ không làm như vậy.
"Phụ thân, không sao đâu, phòng ở sập thì xây dựng lại được, chỉ cần người không việc gì là được rồi!" Bộ Phàm cười trấn an.
"Điểm này ta hiểu!" Lý phụ thở dài.
Thật ra ông ấy nói vậy không phải xót tiền, mà vì ông ấy cho rằng để Định An Hầu kia ở lại trong nhà chính là một tai họa.
Mới ba bốn ngày đã sập hai gian phòng ốc.
Ai biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì?
Tuy Bộ Phàm và Lý phụ nói chuyện đều hạ thấp giọng, nhưng lại không hề che giấu, dĩ nhiên Tiểu Mãn cũng nghe được rành mạch.
Tiểu Mãn tỏ ra rất vui vẻ vì ngoại công chán ghét người họ Triệu kia.
Lúc này, Tiểu Ny đã gọi Định An Hầu nọ vào nhà chính.
"Ra mắt Bộ đại phu!" Định An Hầu hành lễ chào hỏi Bộ Phàm. Hôm nay hắn ta lại không thấy tiểu cô nương đáng yêu ngày hôm qua.
"Tiểu nữ nhi của Bộ đại phu không tới cùng?" Định An Hầu không khỏi hỏi.
"Tiểu khuê nữ nhà ta ham chơi, không biết đã chạy đi đâu chơi rồi?" Bộ Phàm cười nói.
"Ra là vậy!" Định An Hầu chua xót cười cười.
Liên tục hai lần sập phòng ở khiến hắn ta không thể không thừa nhận những lời tiểu cô nương nói ngày hôm qua là sự thật.
Dù sao một lần còn có thể bảo là trùng hợp.
Thế nhưng liên tiếp xảy ra chuyện xui xẻo đã không thể giải thích bằng trùng hợp nữa.
Đầu tiên Bộ Phàm kiểm tra thân thể cho Định An Hầu, sau đó mới xác nhận thân thể của hắn ta không việc gì. Lúc này Lý phụ và Lý Triệu Thị mới nhẹ nhàng thở ra từ đáy lòng.
Cũng không phải bọn họ quan tâm Định An Hầu, mà là chủ nhà bọn họ không hy vọng khách nhân xảy ra chuyện gì ở nhà bọn họ.
"Nghe nói ngày hôm qua ngươi đã nhớ lại một chuyện, không biết hôm nay đã nhớ ra bao nhiêu rồi?" Bộ Phàm bỗng nhiên cười hỏi.
Định An Hầu nao nao.
Lý phụ và Lý Triệu Thị đồng loạt hướng ánh mắt nhìn về phía Định An Hầu, bọn họ chỉ ước gì Định An Hầu sớm ngày bình phục, sớm ngày rời khỏi nhà bọn họ.
Dù sao nhà bọn họ thật sự không chịu nổi dày vò kiểu này.
Ánh mắt Tiểu Mãn cũng nhìn chằm chằm vào Định An Hầu, trong lòng nàng ấy lại nghĩ, nếu Định An Hầu này lại tiếp tục giả vờ mất trí nhớ, kiểu gì nàng ấy cũng phải ra tay.