Định An Hầu nhìn từng đôi mắt lóe sáng kia, thở sâu một hơi: "Quả thật ta đã nhớ lại rất nhiều chuyện, mấy ngày nay được các vị chăm sóc, ta rất cảm kích!"
"Thật tốt quá!" Tiểu Ny có chút vui vẻ, thế nhưng nàng ấy lập tức nghĩ đến cái gì, lại có chút xấu hổ nói: "Cái kia... Kỳ thật chuyện ngươi bị thương cũng có chút liên quan với ta, là ta nên xin lỗi ngươi mới đúng!"
"Việc này không trách được cô nương, nếu ta không đột nhiên lao ra khỏi đám cây cố, sẽ không đụng vào xe ngựa của cô nương!" Định An Hầu lắc đầu.
Lý phụ và Lý Triệu Thị nghe nói Định An Hầu đã khôi phục trí nhớ, tảng đá trong đáy lòng lập tức hạ xuống.
"Lý lão gia, Lý phu nhân, các ngươi cứ yên tâm đi, hai gian phòng bị sập cùng với tiền bạc ta đã dùng ở quý phủ, ta đều sẽ hoàn trả gấp đôi!" Định An Hầu chắp tay nói.
"Không cần làm như thế!"
Lý phụ xua tay, tuy nhà bọn họ không giàu có như những nhà khác trong tiểu trấn nhưng bọn họ cũng không thiếu tiền bạc.
"Ngươi đã khôi phục trí nhớ, vậy ta hỏi ngươi, ngươi tên gì? Vì sao lại gặp rủi ro đi vào nơi này của chúng ta?" Tiểu Mãn ngồi bên cạnh đột nhiên cất giọng lạnh lùng hỏi: "Ngày đó vết thương trên người ngươi không đơn giản là do xe ngựa của tiểu di ta đâm phải!"
Tuy Tiểu Mãn chất vấn Định An Hầu như vậy có chút không thích hợp, nhưng Lý phụ và Lý Triệu Thị rất hiếu kỳ từ tận đáy lòng.
Dù bọn họ đã đoán ra người này không phú thì quý, nhưng đó cũng chỉ là đoán thôi.
Nói không chừng người nọ là cường đạo trên núi thì sao?
Định An Hầu suy tư một lát mới nói: "Ta họ Triệu, tên chỉ có một chữ Chính, đến từ kinh thành, nhưng lúc trước thời điểm ngang qua Lương châu, trong số người đi theo có một tùy tùng cấu kết kẻ xấu đánh lén, nếu không có hộ vệ liều chết yểm trợ chỉ sợ lúc ấy ta đã chết! Sau đó ta ẩn thân trong rừng cây nhiều ngày, lúc đi ra lại gặp gỡ Lý cô nương!"
Tiểu Ny nghe được hai chữ gặp gỡ, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp thoáng hiện vẻ xấu hổ, bọn họ có phải gặp gỡ đâu, rõ ràng là một vụ đâm xe mà?
Lý phụ và Lý Triệu Thị đưa mắt nhìn nhau.
Tuy Định An Hầu chưa nói lai lịch chuẩn xác, nhưng chỉ bằng vào chuyện xuất hành có mang tùy tùng, hộ vệ, lại đến từ kinh thành, bọn họ cũng có thể xác nhận xuất thân của người này không tầm thường .
Bọn họ cũng sẽ không ngây ngốc tiếp tục chất vấn.
Thế nhưng bọn họ không muốn chất vấn, không có nghĩa là Tiểu Mãn không muốn chất vấn: "Ngươi nói ngươi đến từ Triệu gia trên kinh thành, vậy có liên quan tới Định An Hầu phủ hay không?" Tiểu Mãn chất vấn.
Ánh mắt Định An Hầu hiện lên sự kinh ngạc không dễ nhận ra: "Quả thật có chút liên quan!"
"Có loại quan hệ gì, ta thấy..." Tiểu Mãn vừa định nói ngươi chính là Định An Hầu, lại bị Bộ Phàm ngồi bên cạnh lên tiếng cắt ngang.
"Được rồi được rồi, ngươi hỏi chuyện này rõ ràng làm gì? Người không biết còn cho rằng ngươi đến điều tra hộ tịch đó?"
Bộ Phàm cười nhận lỗi với Định An Hầu: "Ngượng ngùng quá, từ trước đến nay đại khuê nữ của ta vẫn có loại tính tình đập vỡ nồi đất tra cứu ngọn nguồn, vị huynh đệ này không lấy làm phiền lòng chứ?"
"Không iệc gì!" Định An Hầu lắc đầu.
Tiểu Mãn có chút bực bội, nàng ấy còn chưa xác định được người nọ có phải là trượng phu kiếp trước của tiểu di không.
Mà Tiểu Ny lại biết vì sao Bộ Phàm đột nhiên cắt ngang lời Tiểu Mãn.
Dù sao hành vi vừa rồi của Tiểu Mãn quá liều lĩnh.
Nhà bọn họ và người khác cũng chỉ là bình thủy tương phùng, rõ ràng không thích hợp để biết quá nhiều chuyện trong nhà người khác.
"Tuy trí nhớ ta đã khôi phục, nhưng ta vẫn cần ở lại nơi này của các ngươi thêm một chút thời gian, không biết có được hay không?"
Cũng không phải Định An Hầu không muốn rời khỏi nơi này, mà là hắn ta không thể.
Trước không nói thực lực của hắn ta còn chưa khôi phục.
Chỉ cần nói tới chuyện, tới tận bây giờ hắn ta vẫn chưa biết rốt cuộc là ai muốn đẩy hắn ta vào chỗ chết thôi cũng đủ hiểu rồi. Một khi trở về địch ở trong tối, hắn ta ở ngoài sáng, khó có thể phòng bị.
Lý phụ và Lý Triệu Thị nhìn nhau, trong mắt có chút do dự và cố kỵ, không còn cách nào khác nha, đã sập hai gian phòng ở rồi.
"Ngươi muốn ở lại tiểu trấn của chúng ta cũng được. Thế nhưng tiểu trấn của chúng ta có chút đặc thù, người muốn ở lại, sẽ phải làm chút chuyện đủ khả năng vì tiểu trấn!" Lúc này, Bộ Phàm tươi cười thân thiết nói.
"Triệu công tử, còn chưa giới thiệu với ngươi, đại tỷ phu của ta chẳng những là thần y, còn là trấn trưởng của tiểu trấn chúng ta!" Tiểu Ny ở bên cạnh bổ sung giải thích.
Định An Hầu ngây người một chút.
Lang trung chân trần này lại là trấn trưởng của tiểu trấn?
Chẳng lẽ tiểu trấn này hết người rồi?
Nhưng khẳng định là hắn ta không thể nói ra mấy lời đó.
Theo hắn ta suy nghĩ, trấn trưởng này vừa nói cái gọi là làm chút chuyện đủ khả năng vì tiểu trấn, chắc là kiếm chác chút chỗ tốt thôi.
"Trấn trưởng có điều gì cần phân phó, tại hạ có thể làm nhất định sẽ dốc hết sức đi làm!" Định An Hầu ôm quyền, đồng ý nói: "Chờ tương lai khi ta trở lại kinh thành sau, nhất định sẽ tạ ơn.”
"Ngươi không phải làm việc vì ta, mà là vì tiểu trấn! !" Bộ Phàm cười khẽ lắc đầu.
Trong lòng Định An Hầu khinh thường, một đống lớn quan văn tâm địa gian giảo đều nói như vậy, cứ mở miệng là nói đầy lời nhân nghĩa đạo đức, kỳ thật lúc bọn họ tính toán nhỏ nhặt thì gõ vang không ai bằng.