"Từ trước đến nay, tiểu trấn của chúng ta vẫn luôn hấp thu rộng rãi nhân tài, chỉ cần ngươi thành thạo một nghề nào đó thì có thể ở lại tiểu trấn, làm việc cho tiểu trấn. Không biết Triệu công tử biết cái gì?" Khuôn mặt Bộ Phàm rất hòa nhã, hắn cười nhìn về phía Định An Hầu.
"Biết cái gì?" Định An Hầu rất muốn nói hắn ta biết giết địch, biết luyện binh, biết bày trận, nhưng chắc chắn là không thể nói ra những chuyện này rồi.
Có điều ngoại trừ mấy thứ đó, hắn ta chẳng nghĩ ra cái gì khác nữa.
"Ta biết... Đá bóng!" Định An Hầu im lặng thật lâu, cuối cùng mới nói.
Ở thời điểm trấn thủ biên quan, trong quân nhàn hạ, có đôi lúc sẽ cử hành thi đấu cầu mây.
Mà khi hắn ta vừa nói xong, trong phòng đột nhiên trầm tĩnh.
Lý phụ và Lý Triệu Thị đã khẳng định Định An Hầu này là công tử ca tới từ kinh thành, bình thường công tử ca nhàn rỗi không có việc gì làm mới thích chơi trò này.
"Biết đá bóng ư?" Bộ Phàm sờ sờ cằm.
"Không được sao?" Định An Hầu thầm thở dài.
Kỳ thật trong lòng hắn ta cũng không cho rằng đá bóng có thể mang tới tác dụng gì cho tiểu trấn, nhưng hắn ta cũng thật sự không nghĩ nổi ra thứ gì khác.
"Thật ra cũng không phải là không được, vừa lúc học đường trong tiểu trấn chúng ta thiếu một tiên sinh thể dục, không biết ngươi có bằng lòng đảm nhiệm hay không?" Bộ Phàm cười nói.
"Tiên sinh thể dục? Đây là cái gì?" Định An Hầu nao nao. Dĩ nhiên là hắn ta biết ý nghĩa của từ tiên sinh kia nhưng thể dục là loại đồ chơi gì?
"Nói sao nhỉ? Chính là hướng dẫn đám hài tử tập luyện cho thân thể khỏe khoắn, đá bóng chính là một loại trong đó." Bộ Phàm dùng cách giải thích ngắn gọn dễ hiểu nói.
Định An Hầu nghe xong nửa hiểu nửa không, hắn ta có cảm giác cái gọi là tiên sinh thể dục này chính là chơi đùa với đám hài tử.
"Cứ cân nhắc xem sao? Có bằng lòng làm tiên sinh thể dục trong học đường tiểu trấn chúng ta không!" Bộ Phàm cười hỏi.
Định An Hầu không chút do dự, đã nhận lời rồi, chỉ cần hắn ta được ở lại tiểu trấn mà thôi.
Thế nhưng Tiểu Mãn ở bên cạnh lại đang kinh ngạc nhìn về phía Bộ Phàm.
Sao phụ thân nàng ấy lại cho người này ở lại tiểu trấn, có khác gì dẫn sói vào nhà không?
Đúng vậy.
Từ lần trước nghe Bộ Phàm nói, Tiểu Mãn đã sinh ra hoài nghi với tình yêu mỹ mãn của Tiểu Ny ở kiếp trước.
Hơn nữa.
Loại hoài nghi này khiến nàng ấy càng nghĩ càng cảm thấy trượng phu của Tiểu Ny không phải thứ gì tốt lành.
Trước vứt bỏ tiểu di, sau còn khiến tiểu di sinh non.
Thế nhưng lúc nàng ấy muốn lên tiếng ngăn cản, lại bắt gặp ánh mắt Bộ Phàm, đây là muốn nàng ấy đừng nói ư?
Trong lòng Tiểu Mãn khó chịu.
Phụ thân lại muốn làm cái quỷ gì đây?
Lần trước, người cho Đoạn Chính Hậu luôn nhớ thương mẹ nuôi ở lại tiểu trấn.
Lần này, lại cho Triệu Chính nhớ thương tiểu di ở lại tiểu trấn.
Thật sự cho rằng tiểu trấn bọn họ là nơi tra nam tụ tập ư?
Từ từ…
Hình như nàng ấy hiểu rồi.
Bộ Phàm muốn hộc máu khi nghe tiếng lòng của Tiểu Mãn, nha đầu ngốc này hiểu cái gì đây?
…
Tuy Bộ Phàm đã đồng ý cho Định An Hầu ở lại tiểu trấn, nhưng chắc chắn là hắn ta không thể ở lại Lý gia.
Dù sao nếu Định An Hầu không bị xe ngựa của Tiểu Ny đụng phải, giữa đôi bên thuần túy chỉ là những người xa lạ chưa từng gặp mặt mà thôi.
Định An Hầu cũng không ý kiến, Bộ Phàm cho Tiểu Mãn ở lại Lý gia, còn hắn dẫn Định An Hầu đi gặp Tống Lại Tử, để Tống Lại Tử sắp xếp phòng xá cho Định An Hầu.
Tiểu Mãn nổi giận, nàng ấy cho rằng phụ thân định giấu giếm mình đi làm chuyện gì đó rồi, Lý phụ và Lý Triệu Thị ngồi bên cạnh lại thở phào nhẹ nhõm, giống như nhà bọn họ vừa tiễn đi một pho tượng ôn thần.
"Lão bà tử, các ngươi nói xem, nếu Triệu Chính này khôi phục trí nhớ, vì sao không đi?" Lý phụ khó hiểu nói.
"Chuyện này quá đơn giản. Sau lưng những nhà cao cửa rộng giàu sang kia toàn là mấy chuyện dơ bẩn, cái gì mà gia tộc tranh tài sản, cái gì mà thê thiếp tranh sủng ái, huynh đệ tương tàn. Ở những nơi khác còn vậy, càng đừng nói tới những hào môn trong kinh thành. Nói không chừng Triệu Chính này bị kẻ xấu đánh lén, cũng do người trong nhà hắn gây ra!" Lý Triệu Thị bày ra bộ dáng ta rõ hết chân tướng nói.
"Lão bà tử, sao bà lại am hiểu chuyện này vậy?" Vẻ mặt Lý phụ dại ra nói.
"Lần trước ta xem hí khúc kia, người ta đã diễn như vậy. Hình như tên là cái gì mà Đường Tâm Phong Bạo Lai Trứ, xem cực kỳ phấn khích nha!" Lý Triệu Thị nhiệt tình bổ sung.
"Hôm nào nhất định phải đưa Tiểu Ny và Tiểu Mãn cùng đi xem?"
Tiểu Mãn và Tiểu Ny đồng loạt nảy lên một suy nghĩ.
Hay là thôi đi.
…
Bên kia.
Bộ Phàm dẫn Định An Hầu đi đến nhà Tống Lại Tử.
Nhà Tống Lại Tử không quá xa Lý gia, chỉ đi thẳng một đoạn rồi rẽ một chút là tới.
Nhưng có thể nói Định An Hầu đi bên cạnh hắn vừa nhẹ nhàng thở ra.
Rốt cục cũng không xảy ra chuyện xui xẻo nữa.
Bởi vì không tiếp tục xảy ra chuyện xui xẻo nên lúc này Định An Hầu mới có thời gian thưởng thức hoàn cảnh xung quanh.
Con đường bằng phẳng, bên đường đều trồng một cây lớn có thể dùng làm nơi hóng mát cho mọi người.