"Từ từ, có phải cái ngươi gọi là thể thuật kia, là loại pháp môn tu tiên rèn luyện thể phách thân thể hay không?" Tống Lại Tử đưa tay, vội vàng ngắt lời.
"Đúng vậy, thể tu chính là người tu hành chuyên rèn luyện thể phách thân thể!" Định An Hầu gật đầu nói.
"Vậy vẫn nên quên đi, trước kia lão đầu tử nhà ta cũng muốn truyền thụ cho ta cái gì mà pháp môn rèn luyện thể phách, ta ngại phiền nên từ chối rồi!" Tống Lại Tử lắc đầu.
Lão đầu tử?
Chẳng lẽ là chủ nhân của Bất Phàm Tửu này?
Theo Định An Hầu suy đoán, Tống Lại Tử không phải thể tu nhưng lại biết đến pháp môn rèn luyện thể phách, còn có linh tửu cực phẩm, không còn nghi ngờ gì nữa, cực phẩm linh tửu kia vô cùng có khả năng là vị lão nhân muốn truyền thụ thể thuật cho Tống Lại Tử để lại.
Hơn nữa, tu vi của lão nhân kia chắc chắn không thấp.
"Ta mạo muội hỏi một câu, bộ dáng của lão giả trong miệng ngươi trông như thế nào?" Định An Hầu nhìn Tống Lại Tử, trong ấn tượng của hắn ta, ngoại trừ vị lão tổ vẫn lánh đời trong nhà mình ra, bên trong Đại Ngụy vương triều thể tu giả lợi hại hơn hắn ta chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
"Giống một lão khất cái, râu ria lôi thôi, cầm một cây gậy trúc, bên hông còn giắt theo một cái hồ lô nứt bẩn thỉu vô cùng!" Tống Lại Tử nói ra bộ dáng đại khái của lão khất cái.
Định An Hầu nhíu mày.
Hắn ta cũng không nhớ trong giới thể tu có một người như vậy.
Chẳng lẽ vị thể tu cường giả này không ở trong Đại Ngụy vương triều ?
Hoặc người này là một ẩn sĩ khổ tu của Đại Ngụy?
Dù sao lãnh thổ của Đại Ngụy vương triều cũng vô cùng rộng lớn, có một nhóm những người tu hành thích độc lai độc vãng, dữ thế vô tranh.
"Vậy vì sao ngươi không tu luyện?" So sánh với vị thể tu cường giả thần bí kia, Định An Hầu càng hiếu kỳ với chuyện này hơn.
"Không có vì sao, chỉ là không muốn!" Tống Lại Tử nhún nhún vai, cực kỳ dứt khoát nói.
Định An Hầu ngớ người một cái.
Phàm nhân thế tục chỉ ước gì có thể trở thành người tu hành.
Dù sao một khi trở thành người tu hành chính là một bước lên trời.
Vậy mà người trước mắt này lại nói hắn không muốn?
"Chẳng lẽ ngươi không muốn có được lực lượng cường đại? Dù ngươi không muốn lực lượng, chẳng lẽ ngươi không muốn tuổi thọ dài lâu?
Định An Hầu khó hiểu nhìn về phía Tống Lại Tử, tuy tuổi thọ của thể tu vĩnh viễn không bằng pháp tu, nhưng lại hơn rất nhiều so với tuổi thọ của phàm nhân.
"Lực lượng cường đại ư? Ta chỉ là một tiểu nhân vật không đáng để mắt tới, cũng chẳng có khát vọng lớn lao gì. Với ta, chỉ cần mỗi ngày được ôm thê tử ngủ ngon lành, là ta đã thỏa mãn rồi!" Tống Lại Tử nhếch miệng cười.
Trước kia hắn chỉ là một tên lưu manh vô lại bị người trong thôn chán ghét, ngày này qua ngày khác chỉ mãi đần độn, vô công rỗi nghề, kể cả trong lòng muốn cưới một tức phụ cũng chỉ dám mơ mộng mà thôi.
Hiện giờ, hắn có thê có nữ, có gia nghiệp của mình, lại được người trong tiểu trấn kính trọng gọi một tiếng ông chủ Tống, hắn còn có cái gì mà chưa thỏa mãn?
Định An Hầu nghe vậy, đột nhiên im lặng.
Thực lực cường đại, hắn ta có.
Quyền thế chạm tay có thể bỏng, hắn ta cũng có.
Thế nhưng vậy thì thế nào?
Còn không phải, vẫn vắng mặt trong phút thê tử mình lâm chung ư?
"Có lẽ ngươi nói đúng, đối diện với một vài chuyện, lực lượng cường đại cũng chẳng là gì!"
Định An Hầu thở dài, giờ phút này khi nhìn nam nhân tướng mạo xấu xí trước mặt, đột nhiên hắn ta có chút hâm mộ đối phương.
"Xem ra Triệu lão đệ cũng là một người mang câu chuyện, vừa vặn nơi này có rượu ngon, chúng ta cứ từ từ trò chuyện, không say không về!" Tống Lại Tử nhìn bộ dáng Định An Hầu phiền muộn, đáy mắt chợt lóe tinh quang, rất vô lại cười nói.
"Tốt lắm!" Lúc trước, Định An Hầu còn có thể tinh tế nhấm nháp Bất Phàm Tửu này
Nhưng vừa bị Tống Lại Tử gợi lên chuyện khó chịu trong lòng, hai người lập tức uống từng ngụm từng ngụm rượu.
Tới lúc này Bất Phàm Tửu không say người mà người tự say.
Chỉ chốc lát sau, hai đại nam nhân đã tiện thể xưng hô là đại ca nhị đệ, bày ra bộ dáng tình như thủ túc.
Nếu Bộ Phàm ở trong này, nhất định sẽ khen không dứt miệng về bản lĩnh lôi kéo tình cảm của Tống Lại Tử.
Rất nhanh, một vò rượu đã bị hai người uống cạn.
"Đại ca, uống hết rượu ngon của huynh, thật có lỗi, về sau nếu huynh có gì cần phân phó cứ việc mở miệng!"
Định An Hầu phát hiện Bất Phàm Tửu này chẳng những có tác dụng với tâm cảnh cảm ngộ, cả độc trên người hắn ta cũng dần dần giảm đi rất nhiều.
Tuy vẫn chưa hoàn toàn giải trừ độc trong cơ thể, nhưng hắn ta có thể cảm giác thực lực của mình đã khôi phục sáu bảy phần.
"Nhị đệ, đệ nói vậy là coi huynh như người ngoài rồi, không phải chỉ là một vò rượu thôi sao? Có đáng gì đâu?" Tống Lại Tử vỗ bả vai Định An Hầu, khoát tay, rất hào phóng nói.
Trong lòng Định An Hầu đầy cảm động.
Hắn ta cực kỳ hiểu sự trân quý của Bất Phàm Tửu này, kể cả một chén nhỏ, cũng đủ khiến rất nhiều tu sĩ đỏ mắt.
Nhưng đối phương lại khẳng khái hào phóng đưa linh rượu bậc này cho hắn ta thưởng thức.