Vị đại ca này, hắn ta nhận.
Kỳ thật, Định An Hầu đâu ngờ nổi, đúng là Tống Lại Tử chẳng quan tâm tới một vò rượu như vậy.
Phải biết rằng lúc bình thường hắn luôn luôn tới tống tiền nhà trấn trưởng, cũng vì vậy trong nhà hắn cất giấu, chưa dám nói là bảy, tám mươi vò, nhưng ba, bốn mươi vò vẫn phải có.
Chẳng qua Tống Lại Tử sẽ không nói chuyện này cho nhị êm tai.
Dù sao lấy vật trân quý gì đó ra chia sẻ mới thể hiện được chân tâm thật ý muốn kết giao bằng hữu của hắn.
…
Bên kia.
Sau khi Bộ Phàm rời khỏi nhà Tống Lại Tử, hắn lại về tới Lý gia.
Giờ phút này, Lý Triệu Thị, Tiểu Ny và Tiểu Mãn đang hào hứng trò chuyện về vấn đề gì đó.
Lý phụ đi lên hỏi Bộ Phàm tình huống thế nào, Bộ Phàm chỉ nói hắn đã giao chuyện này cho Tống Lại Tử đi làm.
Sau đó hắn ở lại Lý gia nói chuyện phiếm thêm chốc lát, lúc này Bộ Phàm và Tiểu Mãn mới rời khỏi Lý gia, Tiểu Ny nói muốn đưa bọn họ trở về, lại bị Tiểu Mãn khéo léo từ chối.
"Tiểu di, ta và phụ thân muốn đi mua chút món ăn, hai người chúng ta trở về là được rồi, không cần phiền người đưa đi đâu!"
Không đợi Tiểu Ny mở miệng nói chuyện, Tiểu Mãn đã kéo Bộ Phàm đi trước một bước. Nàng ấy còn quay đầu lại xua tay nói lời từ biệt với Tiểu Ny: "Tiểu di, chúng ta đi đây!"
"Hài tử này!" Tiểu Ny bật cười lắc đầu, cũng đành phải xua tay nói lời từ biệt.
Mà Bộ Phàm đã hiểu Tiểu Mãn đang có chuyện gì đó muốn nói với hắn, cho nên nàng ấy mới muốn tách Tiểu Ny ra.
Hai người đi được một đoạn đường.
Tiểu Mãn lập tức buông tay ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại hỏi: "Nói đi, vì sao người phải cho Triệu Chính kia ở lại?"
"Vì học đường đang thiếu một tiên sinh thể dục?" Bộ Phàm cười trả lời.
"Người muốn lừa gạt ai đó?" Tiểu Mãn tức giận nói: "Lúc trước, người giữ đại tra nam họ Đoàn ở lại tiểu trấn, cũng coi như thôi, nhưng lần này người còn để một đại móng heo đề nhớ thương tiểu di ở lại nữa?"
"Bộ dạng vốn đã không đẹp, khi tức giận lại càng xấu!" Bộ Phàm cười xoa xoa đầu Tiểu Mãn.
"Người đừng sờ đầu của ta. Nếu người không nói rõ ràng, ta sẽ... Sẽ đoạn tuyệt quan hệ phụ thân nữ nhi cùng người!" Tiểu Mãn kiên quyết nói.
"Vậy được, ta với nương của ngươi lại sinh thêm một khuê nữ khác!" Bộ Phàm nhún nhún vai, bày ra bộ dáng không sao cả.
"Người..." Tiểu Mãn đột nhiên á khẩu không trả lời được.
"Ha ha ha, được rồi được rồi, đùa với ngươi thôi!" Bộ Phàm nở nụ cười. Ngay sau đó hắn nhìn Tiểu Mãn, vẻ mặt đột nhiên trở thành nghiêm túc: "Ngươi muốn biết vì sao ta giữ Triệu Chính ở lại tiểu trấn không?"
"Vì sao?" Tiểu Mãn cũng có chút nghiêm túc nói.
"Bởi vì hắn là Đại tướng quân trấn thủ biên quan!"
Một câu rất đơn giản, lại khiến Tiểu Mãn nghe xong mà nao nao.
"Còn không hiểu ư?" Bộ Phàm cười nhìn về phía Tiểu Mãn đang sững sờ.
"Có hắn trấn giữ biên quan, dân chúng biên quan sẽ yên ổn, Đại Ngụy cũng không gặp phải dị tộc xâm lấn, quốc thái dân an, chẳng lẽ chuyện này còn không đủ?"
Hắn còn nhớ từ rất lâu trước kia Chu Minh Châu từng nói với hắn một chuyện.
Man tộc xâm lấn Đại Ngụy vương triều, khiến Bắc bộ Đại Ngụy không được an bình, dân chúng biên quan rơi vào nước sôi lửa bỏng.
Cuối cùng do một vị tướng quân họ Triệu suất lĩnh đại quân chẳng những đánh đuổi sự xâm lấn của Man tộc.
Còn dẫn đại quân đánh cho Man tộc một hồi đau đớn, có thể nói nơi bọn họ đi qua, đều là đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, đánh cho Man tộc phải rút quân trở về nơi man hoang phía Bắc.
Sau này, hơn mười năm qua bọn chúng không dám xâm lấn Đại Ngụy vương triều nữa.
Chuyện này, xảy ra cùng lúc với thời điểm đám người Thiết Đản vừa khảo thủ công danh.
"Chỉ là..." Tiểu Mãn còn muốn nói cái gì, nhưng nói không ra.
"Ta biết ngươi lo lắng cho tiểu di ngươi. Thế nhưng duyên phận là thứ rất khó nói. Châm ngôn thường nói, là phúc thì không phải họa, là họa lại không tránh khỏi, nói không chừng trong tương lai tiểu di ngươi sẽ không trải qua những chuyện ngươi từng mơ đâu?" Bộ Phàm cười nói.
"Phụ thân, người tin chuyện ta nói ư?" Tiểu Mãn nói.
"Mặc dù có chút thái quá, nhưng ta nghĩ không có bậc phụ mẫu nào lại không tin nữ nhi của chính mình?" Bộ Phàm tươi cười rất nho nhã hiền hoà, không khỏi khiến Tiểu Mãn nhìn tới ngây người.
"Đừng tưởng nói vài ba câu hay ho thì ta sẽ thay đổi quan điểm về người. Ta nghĩ nói không chừng năm đó nương của ta bị người lừa gạt vì mấy lời hoa mỹ đó đấy!"Tiểu Mãn lập tức nghiêng đầu qua một bên, hừ lạnh nói.
Bộ Phàm cười cười.
Hình như loại tính tình ngạo kiều này có chút giống vị sư tôn kia của Đại Ny!
"Phụ thân!" Bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo êm tai truyền đến.
Ngay sau đó một con cóc với hình thể khổng lồ từ không trung vững vàng dừng lại trước mặt Bộ Phàm và Tiểu Mãn, đất cát xung quanh lập tức bay lên.
Một lát sau, một con rùa đen lớn theo đuôi mà đến.
Có phải cách lên sân khấu này hơi khoa trương hay không?
Bộ Phàm dở khóc dở cười nhìn Tiểu Hỉ Bảo leo xuống từ trên lưng con cóc.
Tiểu Hỉ Bảo mặc một bộ xiêm y bằng lụa mỏng màu vàng, bộ dáng đáng yêu vô ngần chạy đến trước mặt hắn.