"Phụ thân, đại tỷ tỷ, ta vừa định tới nhà ngoại công tìm các người đó!" Tiểu Hỉ Bảo cười hì hì nói: "Đại thúc kia khôi phục trí nhớ rồi?"
"Ừm, khôi phục trí nhớ rồi, ta và đại tỷ tỷ của ngươi phải về nhà, ngươi muốn cùng trở về hay không?" Bộ Phàm cười hỏi.
"Vậy cùng trở về đi!" Tiểu Hỉ Bảo đáng yêu đặt ngón tay nhỏ bé dưới miệng, nghĩ ngợi một hồi rồi nói.
"Đại tỷ tỷ, muốn ngồi lên Tiểu Thanh Oa hay không?" Rất nhanh sau đó Tiểu Hỉ Bảo đã ngồi trên lưng con cóc rồi vẫy vẫy tay với Tiểu Mãn.
"Thôi quên đi!" Tiểu Mãn nhìn con cóc xấu xí trước mặt, lắc đầu: "Ta đi bộ với phụ thân là được!"
"Vậy được rồi!" Tiểu Hỉ Bảo lên tiếng, sau đó ba người bọn họ cùng đi về nhà.
"Phụ thân, ta nghe Quả Nhi nói, ngày mai có một gánh hát rất nổi danh đến tiểu trấn của chúng ta hát hí khúc, nghe rất hay đó!" Tiểu Hỉ Bảo nói.
"Ngươi chưa từng được nghe, sao biết là rất hay?" Bộ Phàm cười cười, trong quá khứ cũng từng có gánh hát đến tiểu trấn bọn họ hát hí khúc, xảy ra chuyện như này cũng không kỳ quái.
"Ta không biết, nhưng mọi người đều nói êm tai, bọn họ còn nói hí khúc tên là Kiểm Cá Vương Gia Lai Chủng Điền (nhặt được Vương gia về cày ruộng) nghe hay nhất!" Tiểu Hỉ Bảo rất nghiêm túc nói.
"Khặc!" Yết hầu Bộ Phàm sặc một cái: "Ngươi nói cái gì? Lần này bọn họ hát vở Kiểm Cá Vương Gia Lai Chủng Điền?"
"Đúng vậy, Quả Nhi đã nói như vậy. Quả Nhi còn nói tháng trước nàng ấy và nương đã được nghe vở này trên huyện thành!" Tiểu Hỉ Bảo nói.
Khóe miệng Bộ Phàm khẽ động.
Tên của hí khúc này nghe khôi hài vậy?
Được rồi.
Hình như hắn đã đoán được chủ nhân của gánh hát này là ai.
Kể cả khi không phải thuộc về nàng ấy.
Thì chắc chắn là hí khúc này được nàng ấy biên.
…
Sau khi hai người Tống Lại Tử và Định An Hầu uống xong rượu, Tống Lại Tử sắp xếp chỗ ở giúp Định An Hầu. Tuy hiện giờ trong tiểu trấn càng ngày càng nhiều người, nhưng vẫn kiếm được một vài chỗ trú chân.
Tống Lại Tử chọn cho Định An Hầu một tiểu viện dựa vào sườn núi. Có lẽ do hàng năm rồi không có người ở, nên nơi này đã mọc đầy cỏ dại.
"Đây là nơi năm đó ta ở, thoạt nhìn có chút rách nát, mong nhị đệ đừng chê bai!" Tống Lại Tử nhếch miệng cười.
"Không sao cả!"
Trái lại, Định An Hầu cảm thấy nơi này không tồi, tuy hơi hoang vắng, nhưng ít nhất cũng thanh tịnh, người ở nơi này sẽ không bị kẻ khác quấy rầy, rất thích hợp cho hắn ta.
"Vậy là tốt rồi, chờ chút nữa, ta sẽ cho một ít huynh đệ tới giúp đệ thu thập một chút!"Tống Lại Tử cười nói.
"Vậy làm phiền đại ca !" Định An Hầu nói lời cảm tạ.
"Khách khí với ta làm gì!" Tống Lại Tử hào sảng vỗ vỗ bả vai Định An Hầu, bày ra bộ dáng hảo huynh đệ.
Kế tiếp, Tống Lại Tử dẫn Định An Hầu tới tiêu cục một chuyến, cho mấy huynh đệ tiêu cục dọn dẹp phòng ở giúp Định An Hầu, trong đám người đó có cả Lăng Hà Biên.
Sau đó Tống Lại Tử và Định An Hầu rời khỏi tiêu cục.
"Người kia và tổng tiêu đầu của ngươi đều là thể tu Tông Sư!"
Lăng Hà Biên và bốn tiêu sư tiêu cục đi thu dọn phòng ở, bỗng dưng trong đầu truyền ra giọng nói của Lăng lão tổ.
Ban đầu, Lăng Hà Biên còn bị giọng nói đột nhiên truyền ra của Lăng lão tổ dọa cho nhảy dựng, sau này cũng thành thói quen.
"Cái gì là thể tu Tông Sư? Rất mạnh ư?" Lăng Hà Biên nhìn bốn bề vắng lặng, nghi hoặc nói.
"Chỉ là một đám người tu hành bất nhập lưu thôi, không coi là chính đạo!" Trong giọng nói của Lăng lão tổ tràn ngập khinh miệt.
"Lão tổ, người còn không giải thích cái gì là thể tu đâu!" Lăng Hà Biên hỏi.
"Thể tu chính là một đám người hấp thu thổ nạp thiên địa linh khí, chuyển thành rèn luyện thân thể, rõ ràng có thể dựa vào pháp thuật đối địch, bọn họ lại lựa chọn vật lộn, ngươi nói xem, có phải bọn họ ngu ngốc hay không?" Đáy mắt Lăng lão tổ đầy khinh thường nói.
Lăng Hà Biên không biết nên nói cái gì.
Nhưng hắn cảm thấy rèn luyện thân thể chẳng có gì không tốt.
…
Vốn dĩ Định An Hầu cho rằng học đường của tiểu trấn chỉ là khu tư thục hơi lớn một chút.
Nhưng khi thật sự đi vào học đường rồi, hắn ta đã hoàn toàn sợ ngây người.
Học đường rất lớn, có hoa viên, hòn non bộ, có hồ nước, còn có bãi đất trống cho học sinh đùa nghịch vui chơi.
Đây mà gọi là học đường ư? Rõ ràng là thư viện trên huyện.
Có lẽ do tiểu trấn này tương đối giàu có!
Dù sao dọc theo đường đi, Định An Hầu phát hiện thoạt nhìn tiểu trấn này giàu có hơn những tiểu trấn khác, xây dựng một học đường lớn như vậy để bồi dưỡng hài tử trong tiểu trấn cũng không có gì đáng trách.
Định An Hầu nghĩ như vậy đã hiểu rõ rồi.
"Học đường này còn kém hơn thư viện một chút, nhị đệ, đệ đừng thất vọng, nói không chừng không bao lâu sau, đệ sẽ được tới thư viện dạy học!" Tống Lại Tử đi bên cạnh trấn an.
"Tiểu trấn này còn có thư viện?" Định An Hầu giật mình. Kỳ thật cũng không trách hắn ta khiếp sợ, bởi vì trong một tiểu trấn nho nhỏ chẳng những có học đường, còn có thư viện, vốn là một chuyện quá đỗi kinh ngạc.