Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 93 - Chương 801 - Cương Trực Công Chính (2)

Chương 801 - Cương Trực Công Chính (2)
Chương 801 - Cương Trực Công Chính (2)

“Đương nhiên rồi, nhị đệ, đệ vừa tới nên không rõ, có thể nói thư viện là nơi đẹp nhất tiểu trấn chúng ta, có thời gian ta sẽ đưa đệ tới thăm quan một chút!" Tống Lại Tử vỗ vỗ bả vai Định An Hầu.

Định An Hầu có chút mơ màng, chưa tỉnh táo lại.

Tình huống trong tiểu trấn này, vượt qua nhận thức của hắn ta.

Có lẽ tại hắn ta trấn thủ biên quan trong quãng thời gian quá dài không trở về.

Cho nên không biết một cái tiểu trấn nho nhỏ trong Đại Ngụy cũng khí phách như vậy?

Tống Lại Tử dẫn Định An Hầu đi gặp Chu tiên sinh của học đường. Chu tiên sinh vốn tên là Chu Trung Sơn, cái tên này do Bộ Phàm chọn.

Chu Trung Sơn này và Chu Minh Châu là người một nhà, hiện giờ hắn là đại tiên sinh quản lý học đường, nổi tiếng với tính cách cương trực ghét xu nịnh, hành động thẳng thắn.

Nghe nói Tống Lại Tử muốn nhét người vào học đường, có lẽ người khác sẽ nể mặt Tống Lại Tử một lần.

Nhưng ở trước mặt Chu Trung Sơn hắn, tất cả đều là mây bay.

Đúng vậy.

Hắn chính là người cương trực công chính, hành động thẳng thắn như vậy.

"Tống thúc, người vẫn nên đi thôi. Tuy địa vị của người ở trong tiểu trấn rất cao, rất nhiều người đều nể mặt người, nhưng Chu Trung Sơn ta không phải loại người như vậy. Học đường là nơi nào chứ? Học đường là nơi dạy học răn người, nếu hôm nay ta châm chước cho người, vậy về sau người khác cũng muốn nhét người vào học đường, không phải ta cũng phải đồng ý ư?"

Khuôn mặt Chu Trung Sơn đầy nghiêm túc, ánh mắt cực kỳ sắc bén, không chút lưu tình từ chối nói.

"Việc này khó làm rồi, là trấn trưởng bảo ta mang người này tới đây!" Tống Lại Tử sờ sờ cằm, vẻ mặt khó xử.

"Xin chào, hoan nghênh ngươi gia nhập học đường!" Chu Trung Sơn đột nhiên đứng lên, vươn hai tay, nhiệt tình hữu hảo bắt tay với Định An Hầu.

Định An Hầu: "..."

Cương trực công chính?

Hành động thẳng thắn?

Cứ như vậy, Định An Hầu mơ hồ trở thành một vị tiên sinh thể dục trong học đường.

Thông qua sự truyền đạt đại tiên sinh Chu Trung Sơn của học đường, Định An Hầu đã hiểu đại khái cái gì gọi là tiên sinh thể dục.

Kỳ thật cái gọi là thể dục này cũng không quá khác so với huấn luyện binh lính, chỉ là xếp thành hàng, thao luyện thôi.

Như thế lại khiến Định An Hầu thở ra một hơi thật dài. Nếu người ta sắp xếp cho hắn ta múa văn nghịch mực, chắc chắn không được, nhưng bảo hắn ta huấn luyện binh lính, vậy hay rồi, đây chính là thứ hắn ta sở trường nhất.

Sau khi xác nhận xong giờ giấc lên lớp ở học đường, Định An Hầu và Tống Lại Tử rời khỏi nơi đây.

Bởi vì Định An Hầu lên làm tiên sinh trong học đường, Tống Lại Tử nói thế nào cũng phải chúc mừng một chút, tiếp theo hắn nhất quyết kéo Định An Hầu cùng một đám huynh đệ tiêu cục tới nhà mới của Định An Hầu uống rượu.

Hình ảnh mọi người náo nhiệt thành một đám dường như đã khiến Định An Hầu nhớ lại quãng thời gian hắn ta còn ở biên quan, cả đoàn người cùng nhau uống rượu ăn thịt.

Lần này thứ bọn họ uống là phàm tửu của thế tục, nhưng Định An Hầu cũng không để ý.

Dù sao loại cực phẩm linh rượu kia, đâu phải muốn có là có ngay?

Cả đám người một mực uống rượu đến gần chạng vạng mới rời đi.

Lăng Hà Biên vì tuổi còn nhỏ, dù hắn có tham gia tiệc rượu nhưng lại không được uống rượu, vì thế lúc trở về, một mình hắn dìu hai vị tiêu sư đã say túy lúy rời đi.

Nhưng trước khi trở về, Lăng Hà Biên vẫn quay đầu lại liếc mắt nhìn Định An Hầu một cái.

Lúc ban ngày, hắn đã được Lăng lão tổ nói cho nghe một chuyện.

Thì ra trong giới tu hành không chỉ có người tu đạo, còn có người tu phật, người tu nho, người tu thể.

Kể cả pha trà, chơi cờ cũng có thể thành Thánh chứng đạo.

Mà tất cả những người này đều được gọi chung là người tu hành.

Chờ tới khi một đám người tiêu cục đều rời đi, cả gian phòng chỉ còn lại một mình Định An Hầu.

Im ắng.

Khiến trong lòng Định An Hầu đột nhiên dâng lên cảm giác cô độc.

"Có người ở nhà không?" Đột nhiên, một âm thanh quen thuộc vang lên.

Định An Hầu đi từ trong phòng ra, chỉ thấy một khuôn mặt xinh đẹp có chút tương tự với thê tử của hắn ta. Vẻ mặt Định An Hầu ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh thôi hắn ta đã khôi phục lại bình thường.

"Lý cô nương, sao ngươi lại tới đây?" Định An Hầu chắp tay nói.

"Đưa quần áo tới cho ngươi!" Tiểu Ny mỉm cười, rồi đưa quần áo cho Định An Hầu: "Đây là quần áo lúc trước của ngươi, còn một ít vật tùy thân, ngươi xem có mất gì hay không?"

Định An Hầu đưa mắt nhìn đống quần áo đã gấp gọn gàng, đây là bộ y phục hắn ta mặc lúc bị thương, trong số những thứ này còn có ngọc bội, ngọc ban chỉ.

"Không có mất gì, đa tạ Lý cô nương!" Định An Hầu tiếp nhận quần áo lên tiếng cảm tạ, sau đó hắn ta mới cầm miếng ngọc bội và nói: "Lý cô nương, ngọc bội này tên là Linh Lung Bảo ngọc, sau khi đeo vào có thể tiêu tan nóng bức, hạ thân nhiệt, tặng cho Lý cô nương ngươi!"

"Không nên không nên! Ta cứu ngươi là vì xe ngựa của ta đụng vào ngươi, không nhận nổi lễ vật ngươi tặng, nó quý trọng như vậy." Tiểu Ny vội xua tay.

Bình Luận (0)
Comment