Mấy năm nay nàng ấy một mực kinh doanh buôn bán bên ngoài, tự nhiên cũng nhìn ra miếng ngọc bội trên tay Định An Hầu có giá trị xa xỉ.
"Ta còn có việc sẽ không nói chuyện thêm với ngươi nữa. Ngươi ở tiểu trấn nếu gặp chuyện gì không thể giải quyết, có thể tùy thời tới tìm ta!"
Định An Hầu vừa định nói thứ này không quý trọng, nhưng Tiểu Ny không cho hắn ta có cơ hội nói chuyện. Nàng ấy mở miệng nói nhanh một câu sau đó xoay người bỏ chạy.
"Lý cô nương này thật là thú vị!" Định An Hầu bỗng nhiên bật cười lắc đầu rồi xoay người vào phòng.
Định An Hầu lại không biết, giờ phút này có một tiểu văn tử đang bồi hồi xoay quanh không trung gần đó.
Bên kia, Tiểu Ny nhanh chóng rẽ vào một ngõ nhỏ sau đó thở phào một hơi.
"Tiểu Ny ơi là Tiểu Ny, không phải chỉ là một nam nhân sao? Cũng không phải chưa từng thấy, sao ngươi lại khẩn trương như vậy? Hơn nữa lấy tuổi tác của hắn, chỉ sợ đã có không ít nữ nhi, ngươi đừng suy nghĩ lung tung nữa!"
Tiểu Ny cố gắng bình phục lại một chút tâm tình, lúc này mới sải bước rời đi.
…
Hai ngày sau.
Bởi vì đây là lần đầu tiên đến học đường giảng dạy, cho nên từ sáng sớm Định An Hầu đã ra khỏi cửa đến học đường.
Đến khi hắn ta đứng trước cổng lớn của học đường, Triệu Đại tướng quân với kinh nghiệm sa trường dày dặn, với quá khứ từng suất lĩnh trên trăm vạn đại quân, đột nhiên lại có chút khẩn trương nho nhỏ trong lòng.
Chung quanh đã bắt đầu có tốp năm tốp ba học trò đi vào học đường, nhưng ánh mắt bọn họ vẫn tò mò không nhịn được nhìn về phía Định An Hầu vẫn một mực đứng trước cổng lớn không hề nhúc nhích.
"Tiểu ơi, Tiểu Nhi Lang ơi, lưng mang túi sách đến học đường, không sợ mặt trời cháy nắng, không sợ mưa gió điên cuồng, chỉ sợ tiên sinh mắng ta lười biếng, không có học vấn không có mặt mũi gặp phụ mẫu..." Một giọng hát trong trẻo như chuông bạc chậm rãi truyền đến. (lời bài hát Tiểu Nhi Lang)
Định An Hầu hướng về phía âm thanh rồi không khỏi ngẩn ngơ.
Giờ phút này, một bóng dáng khổng lồ đang nhảy về phía hắn ta.
"Con cóc?"
Ngay trong nháy mắt khi Định An Hầu ngây người, con cóc thật lớn kia đã nhảy đến phía trước cổng lớn học đường.
"Ý, người là đại thúc mất trí nhớ ư?" Một cái đầu nhỏ đáng yêu ló ra từ trên lưng con cóc, đôi mắt to sáng lấp lánh chớp chớp.
"Là ngươi?" Định An Hầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc kia, lập tức giật mình phục hồi lại tinh thần.
"Đúng vậy, chính là ta. Một, để phòng ngừa thế giới bị phá hủy, quán triệt yêu thương chân thật, đẩy lùi tà ác! Nhân vật phản diện nhỏ đáng yêu lại mê người. Ta xuyên qua lỗ trắng đi tới mỗi một góc ngân hà! Ngày mai màu trắng đang chờ ta!"
Tiểu Hỉ Bảo đột nhiên phi thân xuống từ trên lưng con cóc, sau đó quay người một cái xinh đẹp rồi vững vàng rơi xuống đất.
"Ta chính là Bộ Tiểu Hỉ đến từ Ca Lạp trấn!" Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Hỉ Bảo hoa lệ duỗi ra một ngón tay, con cóc phía sau lập tức "Ộp ộp" hai tiếng phối hợp.
Định An Hầu ngây ngốc sững sờ tại chỗ.
Giờ phút này, trong đầu hắn ta trống rỗng y chang tờ giấy trắng.
"Bộp bộp bộp!" Ngay lúc đó, một đám hài tử học đường của chung quanh đều vỗ tay hoan hô.
"Cám ơn!" Tiểu Hỉ Bảo rất lễ phép cúi chào nói lời cảm tạ.
Định An Hầu phục hồi lại tinh thần, trong lòng có chút dở khóc dở cười, tiểu cô nương này cũng quá cổ linh tinh quái rồi.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại.
Vì sao người chung quanh không kinh hãi khi nhìn thấy con cóc lớn như vậy?
Giống như đã sớm thành thói quen.
Hơn nữa.
Vì sao hắn ta mơ hồ có chút cảm giác...
Mình cũng không phải là đối thủ của con cóc này.
Không thể nào.
Hắn ta là Luyện Thể Tông Sư.
Tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng không phải đối thủ.
Làm sao lại không phải là đối thủ của con cóc bộ dáng có chút lớn này?
Lúc này, ánh mắt con cóc nhàn nhạt liếc nhìn Định An Hầu một cái, giống như căn bản không để người này vào trong lòng, sau đó nó quay đầu nhảy lên rời khỏi.
"Bái bai Tiểu Thanh Oa!" Tiểu Hỉ Bảo vui vẻ xua tay nói lời tạm biệt với con cóc.
Giờ phút này Định An Hầu đã hiểu rồi, rõ ràng là con cóc này đưa tiểu cô nương ấy đến trường.
Nói không chừng con cóc này được tiểu cô nương ấy nuôi dưỡng.
Thế nhưng con cóc bình thường có thể nuôi lớn tới mức này không?
Đương nhiên là không thể.
Cho nên chỉ có hai khả năng.
Loại khả năng thứ nhất: con cóc này là yêu thú bị người phục tùng, có điều con cóc rất khó trở thành yêu thú.
Còn một loại khả năng là con cóc này bị đan dược nào đó thúc giục tăng trưởng.
Định An Hầu cảm thấy khả năng thứ hai có tỷ lệ xảy ra cao hơn.
Hắn ta rất rõ ràng có một số lang trung đại phu dùng động vật để thí nghiệm dược.
Căn bản là những loại dược này đều không biết chúng sẽ có tác dụng hay hiệu quả như thế nào, cho nên sẽ khiến động vật ăn vào hoặc nhiều hoặc ít đều sinh ra một chút biến hóa đặc biệt.
Ví dụ như, bộ lông thay đổi, hình thể phát sinh biến hóa trong trình độ nhất định.
Nếu hắn ta nhớ không lầm, phụ thân của tiểu cô nương này chính là một lang trung chân trần.