Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 95 - Chương 803 - Đại Ma Vương Chuyên Đày Đọa (1)

Chương 803 - Đại Ma Vương Chuyên Đày Đọa (1)
Chương 803 - Đại Ma Vương Chuyên Đày Đọa (1)

"Tiểu cô nương, các ngươi nuôi con cóc này trong nhà?" Định An Hầu nhìn về phía Tiểu Hỉ Bảo hỏi.

"Không phải, đại thúc mất trí nhớ, đây là Tiểu Thanh Oa, không phải con cóc!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hỉ Bảo rất nghiêm túc sửa lại cho đúng.

"Được rồi, là các ngươi nuôi con Tiểu Thanh Oa này trong nhà?" Định An Hầu bất đắc dĩ hỏi lại.

"Đúng vậy, nhà chúng ta nuôi nó đó, có phải rất lớn hay không?" Tiểu Hỉ Bảo cười đáp.

"Rất lớn!" Định An Hầu gật đầu: "Vậy bình thường có phải phụ thân ngươi sẽ cho con Tiểu Thanh Oa này ăn một ít đan hoàn rất cổ quái hay không?"

Trong đầu Tiểu Hỉ Bảo hiện lên hình ảnh Bộ Phàm cho con cóc ăn đan dược, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức giật mình nói: "Đại thúc mất trí nhớ, làm sao mà người biết?"

Quả nhiên!

Định An Hầu đã xác định được vì sao con cóc này lại khác thường như vậy.

Chắc là viên đan dược khôi phục thương thế lúc trước xích cước lang trung nọ đưa cho hắn ta dùng đã được thí nghiệm như vậy.

"Đoán!" Định An Hầu thuận miệng trả lời.

"Vậy đại thúc mất trí nhớ, sao người lại tới học đường chúng ta?" Bỗng nhiên Tiểu Hỉ Bảo chớp chớp đôi mắt to sáng ngời hỏi.

"Ta..." Định An Hầu sửng sốt một chút rồi vỗ mạnh đầu: "Thiếu chút nữa đã quên chuyện chính rồi, tiểu cô nương, ta còn có việc, đi trước!"

Nói xong, Định An Hầu bước vào học đường trước, Tiểu Hỉ Bảo nghiêng đầu nghi hoặ.

"Tiểu Hỉ Bảo, người vừa rồi là ai nha?" Hai tiểu cô nương cùng lớp với Tiểu Hỉ Bảo tiến lên, tò mò dò hỏi.

"Đại thúc mất trí nhớ nha!" Tiểu Hỉ Bảo cười rất ngây thơ nói.

Trong đầu hai tiểu cô nương đồng thời nhảy lên dấu chấm hỏi.

"Kỳ thật ta cũng không biết ngài ấy là ai?" Tiểu Hỉ Bảo đáng yêu thè lưỡi.

"Vậy sao ngươi lại quen biết ngài ấy?" Một tiểu cô nương mập mạp có chút khó hiểu nói.

Tiểu Hỉ Bảo đơn giản kể lại chuyện Định An Hầu bị thương mất trí nhớ cho hai tiểu đồng bọn nghe.

"Vì sao câu chuyện này lại giống nội dung hí khúc ta vừa nghe hôm qua nhỉ?" Tiểu cô nương mập mạp kia gãi gãi đầu.

"Ngươi nói là Nhặt Được Vương Gia Về Làm Ruộng?" Tiểu cô nương vóc dáng cao gầy bên cạnh cười nói.

"Đúng, chính là nó. Bên trong hí khúc ấy, vị Vương gia nọ cũng bị thương mất trí nhớ, chẳng lẽ người này cũng là Vương gia?" Tiểu cô nương mập mạp kia vội gật đầu nói.

"Đã là hí khúc, ngươi còn tưởng là thật sao?" Tiểu cô nương cao gầy kia "Phì" một tiếng, che miệng nở nụ cười.

"Nói không chừng, người nọ thật sự là Vương gia đó?" Tiểu cô nương mập mạp kia có chút không phục nói.

Ngày trước, có một gánh hát vào tiểu trấn, gánh hát này chỉ ở lại nơi đây một khoảng thời gian, nhưng cũng khiến tiểu trấn vốn yên lặng bấy lâu trở nên có sức sống.

Mỗi lần gánh hát biểu diễn, cư dân tiểu trấn đều sẽ mang theo một nhà già trẻ đi qua xem, cực kỳ náo nhiệt.

"Hí khúc Nhặt Được Vương Gia Về Làm Ruộng kia xem hay lắm à?" Tiểu Hỉ Bảo nghe các nàng nhắc tới gánh hát, tò mò hỏi.

"Tiểu Hỉ Bảo, ngươi không đi xem ư?" Tiểu cô nương vóc dáng cao gầy có chút nghi hoặc nói.

"Không!" Tiểu Hỉ Bảo đáng thương vô cùng lắc lắc đầu nhỏ, phụ thân nàng ấy nói vở diễn kia không đứng đắn, không cho nàng ấy đi xem.

"Vậy thật đáng tiếc, nhưng mà Tiểu Hỉ Bảo, ngươi cũng đừng thất vọng, đêm nay có thể người ta sẽ hát hí khúc, thế nhưng lại không phải vở hôm qua?" Tiểu cô nương vóc dáng cao gầy kia nói.

"Vậy đêm nay diễn vở gì nha?" Hai mắt Tiểu Hỉ Bảo sáng lên.

“Tên là Tướng Quân Bá Đạo Cố Chấp Yêu Thương Ta!"

Không đợi tiểu cô nương vóc dáng cao gầy trả lời, tiểu cô nương mập mạp kia đã trả lời trước một bước.

Sau khi Định An Hầu vào học đường, hắn ta đi tìm Chu Trung Sơn trước.

Chu Trung Sơn giới thiệu Định An Hầu cho nhóm tiên sinh học đường biết, nhóm tiên sinh học đường đều đánh giá Định An Hầu.

Nói thật, hai ngày nay bọn họ đều vô cùng tò mò, rốt cuộc trấn trưởng đã để người nào đến học đường của bọn họ để dạy thể dục?

Chỉ thấy Định An Hầu có thân hình cao lớn khôi ngô, khuôn mặt lạnh lùng, lộ ra cỗ uy nghiêm bẩm sinh xông tới, mà đó còn là Định An Hầu đã thu liễm lại một chút rồi.

Định An Hầu cũng đánh giá nhóm tiên sinh học đường.

Cái nhìn đầu tiên, hắn ta có cảm giác nhóm tiên sinh học đường này không tệ.

Khí độ nho nhã, ánh mắt trong suốt hữu thần, vừa nhìn đã biết dạng người quang minh lỗi lạc.

Thông qua nói chuyện với nhau, Định An Hầu đã có nhận thức mới về nhóm tiên sinh học đường này, đó là tiên sinh học đường có học thức, có cách nói năng cực kỳ bất phàm.

Thế nhưng hắn ta không hiểu vì sao bọn họ lại cam tâm tình nguyện ở lại học đường này dạy học, mà không đi thi khoa cử?

Lúc sau, tuy Định An Hầu nói hắn ta chưa từng dạy thể dục, nhưng xuất phát từ tín nhiệm với Bộ Phàm, Chu Trung Sơn đã giao khóa thể dục của lớp lớn tại học đường cho Định An Hầu.

Định An Hầu đã biết sơ sơ về lớp hắn ta cần dạy, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nhận lời.

Dù sao khóa thể dục chỉ là thao luyện học sinh, mà đó lại là chuyện hắn ta cực kỳ thuần thục.

Bình Luận (0)
Comment