"Đúng rồi, đã quên đưa cho ngươi cái này, cầm đi!" Đột nhiên, Chu Trung Sơn giao một thứ gì đó cho Định An Hầu.
"Đây là cái gì?" Định An Hầu nhìn thứ kỳ lạ có chút giống mặt dây chuyền, khó hiểu nói.
"Đây là cái còi, tiên sinh nào trong học đường cũng có, bình thường đều treo trên cổ. Ngươi thổi vào cái này một chút xem, tiếng rất vang. Bình thường chúng ta dùng nó để nhắc nhở đám học trò chú ý một chút!" Chu Trung Sơn cười giải thích.
Định An Hầu thử một chút, quả thật âm thanh rất vang.
Bởi vì trước mắt chưa có tiết nên Chu Trung Sơn để cho một vị tiên sinh học đường dẫn Định An Hầu đi làm quen với học đường một chút.
Mà rất nhanh đám học trò trong học đường đã biết nơi này vừa có thêm một vị tiên sinh chuyên dạy thể dục.
"Các ngươi có nghe nói không? học đường chúng ta vừa có thêm một vị tiên sinh dạy thể dục!"
"Còn cần ngươi nói ư? Từ hôm qua ta đã nhận được tin tức rồi. Nhưng tiên sinh thể dục này dạy cái gì nhỉ?”
"Ta thấy tám chín phần mười vẫn là dạy như trước kia, cho chúng ta chạy bộ, đứng trung bình tấn, huy huy quyền sau đó là tự do đi chơi!"
Đám học trò trong học đường không thèm để ý tới một vị tiên sinh thể dục đột nhiên rơi xuống nơi này.
Thế nhưng bọn họ đâu biết rằng từ nay về sau, khóa thể dục bọn họ vẫn yêu thích đã biến thành ác mộng.
…
Vài ngày sau, ác danh của Định An Hầu lập tức lan truyền trong học đường.
Có thể do mỗi lần đi dạy, Định An Hầu đều xụ mặt, bộ dáng cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa cách hắn ta thao luyện đám học trò trong học đường, dựa đúng theo quy tắc trong quân đội, chạy bộ, xếp thành hàng kia chỉ là chút chuyện nhỏ.
Bên cạnh đó, còn có thêm bài binh bố trận, đây mới là nguyên nhân khiến đám học trò trong học đường biến thành khổ không tả nổi.
Đây còn là khóa học thể dục chúng nó thích nhất ngày xưa ư?
Dần dần, Định An Hầu đã có một biệt hiệu được lưu truyền trong đám học trò của học đường.
Đại Ma Vương Chuyên Đày Đọa.
Thế nhưng Định An Hầu không thèm để ý. Phải biết rằng ở trong quân đội, chẳng những hắn ta là Đại tướng quân được người người kính ngưỡng, bên cạnh đó cũng là Đại tướng quân được người người kính sợ.
"Cuối cùng ta cũng hiểu được dụng ý của trấn trưởng!"
Chu Trung Sơn và một đám tiên sinh học đường đứng từ xa xa nhìn Định An Hầu đang dạy đám học trò bài binh bố trận chỉnh tề, không khỏi cảm thán nói:
"Học đường chúng ta vẫn một lòng bồi dưỡng các mặt cho đám hài tử, thế nhưng chỉ duy nhất một điều còn thiếu đó là tình đoàn kết, chúng ta còn thiếu một lực lượng ngưng tụ đám hài tử này!"
"Tục ngữ nói chỉ cần mọi người đồng lòng thì dời được cả Thái Sơn, một chân khó đi, một tay khó vỗ, trấn trưởng cũng nhìn vào điểm này mới bảo Triệu tiên sinh đến học đường chúng ta dạy thể dục!"
Đám tiên sinh học đường đồng loạt gật đầu phụ họa: "Trấn trưởng thật cao minh, vĩnh viễn luôn nghĩ đến thứ mà chúng ta không thể tưởng được!"
…
Cùng lúc đó, bên dưới cây đào nọ tại nhà trấn trưởng.
Bộ Phàm đang nằm trên ghế trúc đọc sách, bỗng nhiên buông cuốn sách khỏi tay, nghi hoặc hỏi: "Sao ta lại có cảm giác người nào đó đang nhắc tới ta? Chẳng lẽ là ảo giác?"
Mấy ngày nay, đừng tưởng thoạt nhìn bộ dáng Bộ Phàm rất nhàn nhã, nhưng trên thực tế hắn làm một trấn trưởng, chuyện to nhỏ gì của tiểu trấn cũng phải hỏi ý kiến hắn.
Đáng tiếc hệ thống vẫn đang trong quá trình nâng cấp, hắn không thể nhận nhiệm vụ, đúng là toi công tổn thất một đống giá trị kinh nghiệm.
Nhưng cũng may mấy ngày này, đại quân Hải Lục Không được hắn phái ra ngoài không khiến hắn thất vọng.
Mỗi ngày đều có thể nhận được mấy chục tin tức thu đồ đệ, thậm chí còn có một ngày đột nhiên nhận được trên trăm tin tức thu đồ đệ.
Ngày đó, khi Bộ Phàm nhìn thấy nhắc nhở kinh nghiệm thưởng cho không ngừng nảy lên, hắn còn hoảng sợ một trận, cho rằng lão khất cái đã nhập Thuần Dương cung vào Bất Phàm tông rồi.
Thế nhưng lúc hắn xem xét tin tức mới biết, hóa ra một mớ này là tin tức ba đệ tử của hắn thu đồ đệ trong cùng một ngày.
Ba đệ tử này phân biệt là đệ tử thứ hai mươi bốn Bộ Tiểu Hổ, cùng với đệ tử thứ hai mươi lăm, đệ tử thứ hai mươi sáu, Bộ Tiểu Bức và Bộ Tiểu Hoàng.
Nguyên hình của chúng nó là thằn lằn, con dơi và cào cào, cũng có thể gọi là châu chấu.
Nhắc tới ba đệ tử này, hắn lại không khỏi đề cập đến lần trước chúng nó đi lạc vào một khu vực có tên là Huyết Sắc cấm địa.
Tuy hắn không rõ ràng lắm Huyết Sắc cấm địa này là loại khu vực gì, nhưng nơi được xưng là cấm địa, khẳng định không phải địa điểm tốt lành.
Thế nhưng ba đệ tử của hắn vào trong đó chẳng những không xảy ra chuyện gì, ngược lại còn một lần thu được cả đống đồ đệ.
Loại thu đồ đệ với quy mô lớn này, kể cả Bộ Phàm với trí tưởng tượng phong phú cũng không thể đoán ra ba đệ tử ấy, rốt cuộc đã làm chuyện gì trong Huyết Sắc cấm địa.
Hơn nữa, loại tình huống thu đồ đệ với quy mô lớn này còn liên tiếp giằng co tới vài ngày mới thôi.
Bộ Phàm ước lượng một chút, ít nhất chúng nó cũng thu được hơn hai ngàn đồ đệ.