Đám đồ đệ này có tu vi không cao, đại đa số đều là Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, còn tu sĩ Kim Đan với Nguyên Anh chỉ chiếm một phần rất nhỏ.
Bởi vậy Bộ Phàm cũng phải hoài nghi, hình như ở bên trong Huyết Sắc cấm địa này ẩn giấu một môn phái nhỏ nào đó?
Sau đó bị ba đệ tử của hắn dùng võ lực hợp nhất.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại.
Ở Đại Ngụy, một môn phái có được vài tên tu sĩ Nguyên Anh ít nhất cũng không được xem như môn phái nhỏ.
Ít nhất còn lớn hơn Thiên Huyền môn lúc trước tính toán thu hắn làm đệ tử.
Đương nhiên hắn cũng rõ ràng phần đông môn phái tu tiên Đại Ngụy đều là công cụ thu thập bồi dưỡng thiên tài thay Thiên Môn thánh địa thôi.
Nhưng mặc kệ thế nào, ba đệ tử này một lần thu cho hắn nhiều đồ tử đồ tôn như vậy, vẫn thật đáng khen ngợi.
"Sư phụ, có ở nhà không?" Bỗng nhiên một giọng nói từ ngoài sân truyền đến.
Bộ Phàm đưa mắt nhìn lên.
Chỉ thấy giờ phút này, hai huynh muội Đường Thanh Sơn đang đứng ngoài cửa sân, hắn lập tức nhớ tới chuyện hai huynh muội này trao đổi thân thể.
"Là các ngươi ư? Mau vào!"
Bộ Phàm gọi hai huynh muội Đường Thanh Sơn tiến vào, cười hỏi: "Các ngươi đã luyện Phân Thần Thuật đến tầng thứ tư?"
Đây là nhiệm vụ tu luyện lần trước hắn đã bàn giao cho hai huynh muội Đường Thanh Sơn, cũng chỉ có luyện Phân Thần Thuật đến tầng thứ tư mới có thể tiến hành đổi hồn.
Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc liếc nhau.
"Sư phụ, chúng ta không cần đổi về nữa." Đường Thanh Sơn cúi đầu, thấp giọng nói.
"Không cần thay đổi?" Bộ Phàm nao nao.
Phản ứng đầu tiên của hắn là hai huynh muội này đã quen với thân thể hiện giờ, không muốn đổi về nữa?
Không đúng…
Rất nhanh Bộ Phàm đã nhận ra cái gì, hắn nhìn về phía hai người: "Linh hồn các ngươi đã trở lại thân thể chính mình?"
"Ừm ừm!" Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc liên tục gật đầu, thế nhưng trên mặt vẫn không có chút vui vẻ nào như trước.
"Đổi trở về là chuyện tốt, sao bộ dáng các ngươi lại không vui? Chẳng lẽ đã quen với thân phận lúc trước, khi đổi trở về lại lạ lẫm không quen?" Bộ Phàm trêu ghẹo.
"Không phải, sư phụ!" Đường Tiểu Ngọc vội vàng lắc đầu nói.
"Vậy hai đứa trưng ra vẻ mặt đau khổ như vậy làm gì?" Bộ Phàm cười hỏi.
"Thân thể chúng ta đã đổi trở lại, nhưng chúng ta sợ khi người biết chuyện này sẽ không cần chúng ta nữa." Đường Tiểu Ngọc cố lấy dũng khí nói.
"Không cần các ngươi? Vì sao các ngươi lại nghĩ như vậy?" Bộ Phàm cười nói.
Đường Tiểu Ngọc nói ra lo lắng của bọn họ.
Kỳ thật hai huynh muội Đường Thanh Sơn cũng không ngờ được rằng bọn họ lại đột nhiên đổi trở về, điều này khiến bọn họ vừa mừng rỡ vừa bất an.
Mừng rỡ bởi vì cuối cùng bọn họ cũng có thể là chính mình.
Bất an là bọn họ có chút lo lắng sau khi sư phụ biết chuyện này, sẽ không nhận hai đệ tử là bọn họ nữa.
Dù sao sư phụ thu bọn họ làm đệ tử chỉ vì giúp bọn họ quay về thân thể của chính mình thôi.
Mà hiện giờ đã đổi trở lại, phải chăng mối liên quan giữa hai bên đã kết thúc hay không?
"Các ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, nếu các ngươi đã bái ta làm sư phụ, sao ta có thể dễ dàng trục xuất bọn ngươi ra khỏi sư môn?" Bộ Phàm đi lên phía trước, vươn tay xoa nhẹ đầu hai người, cười nói: "Trừ khi các ngươi không muốn nhận vị sư phụ là ta!"
Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc trực tiếp thở dài một hơi.
Thế nhưng sau khi nghe lời nói của Bộ Phàm, bọn họ lập tức sốt ruột nói: "Làm sao có thể, một ngày là sư, chung thân là phụ, chúng ta sẽ không quên sư phụ người!"
"Được rồi được rồi, ta đùa với các ngươi thôi!" Bộ Phàm nhìn vẻ sốt ruột của hai người kia, dở khóc dở cười nói.
"Nhưng mà thôi, hiện giờ các ngươi đã bước vào tu hành vậy về sau phải chăm chỉ tu hành nhé!" Bộ Phàm nhắc nhở.
"Sư phụ, người yên tâm đi, ta sẽ chăm chỉ tu hành, sẽ không để người thất vọng!" Đường Tiểu Ngọc tràn đầy tin tưởng nói.
Nhưng Đường Thanh Sơn đứng bên cạnh lại không phấn khởi như Đường Tiểu Ngọc, ngược lại vẻ mặt hắn có chút chần chờ.
"Thanh Sơn, sao ngươi không nói lời nào?" Bộ Phàm nhìn ra sự chần chờ của Đường Thanh Sơn, cười hỏi.
"Sư phụ, ta không muốn tu hành!" Đường Thanh Sơn đột nhiên mở miệng.
"Vì sao?" Bộ Phàm có chút ngoài ý muốn, hắn vẫn nghĩ rằng người nào cũng thích trở thành tu sĩ.
"Sư phụ, người bảo ta cả ngày tu hành buồn tẻ, ta có chút không ngồi nổi, thế nhưng người bảo ta ngồi trong phòng đọc sách, ta lại có thể ngồi tới mấy ngày mấy đêm!" Do dự một hồi, Đường Thanh Sơn vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng: "So sánh với tu hành buồn tẻ, ta càng thích chìm đắm trong sách hơn, ta cảm thấy trong sách bao hàm toàn diện, ẩn chứa rất nhiều bí mật về thiên địa vạn vật!"
Trong mắt Đường Thanh Sơn tràn ngập khao khát cùng với theo đuổi với sách vở.
Thế nhưng nói xong, đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì, lại có chút khẩn trương nhìn Bộ Phàm.
"Ngươi không cần khẩn trương, ngươi có mục tiêu của chính mình, ta là sư phụ vui vẻ còn không kịp đây." Bộ Phàm cười vỗ vỗ bả vai Đường Thanh Sơn: "Ngươi đã thích đọc sách, vậy về sau ngươi sẽ theo ta học. Bản lĩnh khác sư phụ ngươi không có, nhưng Tứ Thư Ngũ Kinh, cầm kỳ thư họa, ta lại sở trường mọi thứ!"