Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 98 - Chương 806 - Là Ngươi? (1)

Chương 806 - Là Ngươi? (1)
Chương 806 - Là Ngươi? (1)

Dù sao mấy loại này hắn đều mãn cấp.

"Tạ ơn sư phụ!" Đường Thanh Sơn lập tức kích động.

Vị sư phụ này của hắn chính là người không thua kém Ngô Thánh Nhân.

Có thể nhận vị trước mặt làm sư phụ, không nói hắn có thể trở thành người như Ngô Thánh Nhân, nhưng ít ra cũng có thể bớt cho hắn rất nhiều đường vòng.

"Sư phụ, ta cũng muốn đọc sách, được không?" Đột nhiên, Đường Tiểu Ngọc ở bên cạnh có chút ngượng ngùng nói.

Bộ Phàm dở khóc dở cười.

Vì sao hắn lại có cảm giác trở thành tu sĩ chẳng thơm chút nào?

Thế nhưng hắn đâu biết rằng sở dĩ Đường Tiểu Ngọc muốn thay đổi ý định, phần nhiều là vì nàng ta nghe hắn nói có thể đọc sách tại nơi đây.

Mà sau khi Ngô Huyền Tử biết Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc đột nhiên lại đổi trở về, ông ta chỉ có thể cảm khái một câu: "Song Sinh Thánh Thể này đặc biệt thật!"

Chạng vạng.

Bộ Phàm nói cho Đại Ny nghe chuyện sau này hai huynh muội Đường Thanh Sơn sẽ đến nhà bọn họ đọc sách.

Đại Ny không có ý kiến gì.

Thế nhưng Tiểu Hỉ Bảo nghe nói Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc đã đổi lại thân thể thì vô cùng vui vẻ.

Nếu không phải Bộ Phàm ngăn cản, chỉ sợ tiểu khuê nữ này sẽ ngồi lên con cóc đi tìm Đường Tiểu Ngọc ngay trong đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai huynh muội Đường Thanh Sơn đi tới.

Vốn dĩ Liễu thị muốn cho hai huynh muội Đường Thanh Sơn lên xe ngựa qua đây nhưng Đường Thanh Sơn cảm thấy bọn họ đi cầu học chứ không phải đi hưởng thụ, ngồi xe ngựa có vẻ không thích hợp, cho nên từ chối.

Thế nhưng khiến cho Đường Tiểu Ngọc không nghĩ tới chính là hôm nay Tiểu Hỉ Bảo lại không tới học đường.

"Tiểu Ngọc sư muội, các ngươi tới rồi!" Tiểu Hỉ Bảo vui mừng phấn chấn nghênh đón Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc.

"Hôm nay ngươi không cần tới học đường?" Vẻ mặt Đường Tiểu Ngọc cổ quái nói.

"Không đi. Phụ thân ta nói, các ngươi mới nhập môn, sẽ do ta chỉ bảo. Các ngươi có chỗ nào không hiểu cứ việc hỏi ta, ta rất lợi hại đấy!" Tiểu Hỉ Bảo chắp đôi tay nhỏ bé ra sau lưng, bày ra phong phạm đại sư tỷ nhất phái nói.

Đường Tiểu Ngọc ngây ra như phỗng.

Ngay cả Đường Thanh Sơn cũng nao nao.

Sau đó hai người đồng loạt hướng ánh mắt nhìn về phía Bộ Phàm bên cạnh.

"Đúng vậy, là ta để Tiểu Hỉ Bảo chỉ bảo cho các ngươi vài ngày trước. Các ngươi có thể yên tâm, tuy Tiểu Hỉ Bảo nhỏ tuổi, nhưng học thức cũng không kém!" Bộ Phàm bất đắc dĩ cười cười.

Kỳ thật đây là Tiểu Hỉ Bảo tranh giành việc chỉ bảo hai huynh muội Đường Thanh Sơn.

Nhưng lấy học thức của Tiểu Hỉ Bảo chỉ bảo cho hai người này một chút lại không có vấn đề gì.

Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc nghe hắn nói như vậy, mặc dù trong lòng có chút buồn bực, nhưng chẳng dám nói gì.

Thế nhưng trong lòng Đường Tiểu Ngọc vẫn có chút không thoải mái.

Dù sao Tiểu Hỉ Bảo chỉ sàn sàn như nàng ta, làm sao có thể dạy người chứ?

Bảo ca ca của nàng ấy tới dạy còn nghe được.

Nghĩ đến ca ca của Tiểu Hỉ Bảo, trong lòng Đường Tiểu Ngọc khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng.

Mà Đường Thanh Sơn lại không nghĩ nhiều như vậy.

Huống chi, hắn nhìn thấy vẻ nghiêm túc của Tiểu Hỉ Bảo, lại cảm thấy rất thú vị.

Chỉ là… chưa được nửa ngày trôi qua.

Hai huynh muội Đường Thanh Sơn đã bị học thức của Tiểu Hỉ Bảo làm kinh sợ.

Ai có thể ngờ được một hài đồng sáu, bảy tuổi lại thông hiểu Tứ Thư Ngũ Kinh, thậm chí rất nhiều vấn đề phức tạp khó hiểu, còn dễ dàng bị Tiểu Hỉ Bảo giải thích rất rõ ràng.

Nếu nói lúc trước Đường Thanh Sơn vẫn ôm thái độ xem diễn thì giờ phút này không còn nghi ngờ gì nữa, vẻ mặt Đường Thanh Sơn đã chuyển sang chế độ cực kỳ nghiêm túc nghe Tiểu Hỉ Bảo giảng giải, ngay cả Đường Tiểu Ngọc cũng nghiêm túc hơn vài phần.

Bộ Phàm cười nhạt nhìn Tiểu Hỉ Bảo đang chỉ bảo cho hai huynh muội Đường Thanh Sơn trong thư phòng.

"Bọn họ là ai?" Đột nhiên Tiểu Mãn đi tới phía sau Bộ Phàm, đưa mắt nhìn tình huống trong thư phòng, khó hiểu hỏi.

"Ngươi chưa gặp bọn họ? À, đúng rồi, lúc ta thu bọn họ, ngươi đang tu luyện!" Bộ Phàm cười nói: "Có thể nói hai người này là sư đệ sư muội của ngươi!"

"Người lại thu đệ tử?" Tiểu Mãn nhíu mày, nhìn Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc trong thư phòng: "Vậy vì sao Tiểu Hỉ Bảo lại dạy bọn họ?"

"Vì muội muội ngươi thích." Bộ Phàm cười nói.

"Ta lại cho rằng vì người muốn nhàn hạ!" Tiểu Mãn hừ hừ hai tiếng.

"Làm sao có thể? Ta là loại người này sao?" Bộ Phàm dùng lời đanh thép nói.

"Ha hả!" Mặt Tiểu Mãn không chút thay đổi, xoay người.

Thế nghĩa là gì?

"Đúng rồi, gần đây Triệu Chính kia thế nào?" Đột nhiên, Tiểu Mãn ngừng chân một chút, quay đầu lại hỏi.

"Cũng tàm tạm, hắn rất được học trò ở học đường hoan nghênh, còn đặt cho hắn không ít danh hiệu nữa!" Bộ Phàm cười cười, hóa ra nha đầu này rời phòng chỉ vì hỏi chuyện Định An Hầu.

"Thật ư?" Vẻ mặt Tiểu Mãn đầy hoài nghi nói.

"Ngươi không tin có thể tới học đường hỏi một chút!" Bộ Phàm nhún nhún vai.

"Không cần, ta còn phải tu luyện, chỉ cần hắn không quấy rầy tiểu di là tốt rồi." Nói xong, Tiểu Mãn sải bước rời đi.

Bộ Phàm bật cười lắc đầu.

Bình Luận (0)
Comment