Nha đầu này cực kỳ để bụng tới người thân của mình, hơn bất kỳ ai khác.
Thời gian vội vàng, chỉ nháy mắt, đã qua sáu ngày.
Trong sáu ngày này, Tiểu Hỉ Bảo vẫn một mực phụ trách chuyện chỉ bảo Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc, như thế lại khiến Bộ Phàm được nhàn nhã.
Khỏi phải nói.
Tiểu Hỉ Bảo tỏ ra cực kỳ hưởng thụ cảm giác được làm sư tỷ chỉ bảo cho sư đệ sư muội.
Buổi chiều hôm nay, Tiểu Hỉ Bảo ra dáng ra hình ở trong sân đốc thúc Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc học tập, Đường Thanh Sơn không sao hết, ngược lại còn thích thú.
Thế nhưng Đường Tiểu Ngọc lại khổ sở.
Vốn dĩ Đường Tiểu Ngọc đã không phải một người hiếu học, hiện giờ cả ngày phải chi, hồ, giả, dã, điều này khiến nàng ta khóc không ra nước mắt.
Sớm biết vậy còn không bằng tu hành.
Ít nhất tu hành chỉ cần ngồi xếp bằng ở trong phòng thổ nạp thiên địa linh khí.
Nhưng ai bảo đây là con đường nàng ta đã lựa chọn chứ? Bây giờ dù hơi gian nan, cũng phải rưng rưng đi tới cùng.
Nhưng mấy ngày nay cũng không phải không có thu hoạch.
Ít nhất nếu hiện giờ lại tham gia kỳ thi học đường, nàng ta khẳng định mình sẽ không còn đứng cuối lớp nữa.
"Răng rắc!" Bỗng nhiên âm thanh mở cửa phòng truyền đến.
Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc cho rằng người gây ra tiếng động này là vị sư tỷ Tiểu Mãn kia.
Cảm giác đầu tiên của bọn họ về vị sư tỷ Tiểu Mãn kia chính là chịu khó.
Bởi vì mỗi lần bọn họ nhìn thấy, vị sư tỷ Tiểu Mãn kia đều sẽ quét dọn phòng ở đình viện, hoặc là tắm rửa cho súc vật trong sân.
Bọn họ muốn đi hỗ trợ, còn bị vị sư tỷ Tiểu Mãn kia từ chối thẳng thừng, nàng ấy còn bảo bọn họ đừng quấy rầy mình làm việc.
"Ca, huynh rời phòng rồi?" Tiểu Hỉ Bảo nhìn thấy người đi ra, lập tức vui sướng nói.
Đường Thanh Sơn biết rõ trong nhà sư phụ mình có mấy người.
Bởi vậy sau khi hắn nghe Tiểu Hỉ Bảo nói, đã lập tức nghĩ đến Bộ Tiểu Hoan - nhi tử duy nhất của sư phụ rồi không khỏi sinh ra vài phần tò mò.
Mà cả người Đường Tiểu Ngọc lại khẽ run rẩy.
"Đúng vậy, Tiểu Hỉ Bảo đang dạy người đọc sách ư?" Tiểu Hoan Bảo đi ra ngoài sân, ngay khi hắn nhìn thấy Đường Thanh Sơn, hai mắt lập tức sáng lên.
"Hoá ra là đệ!" Tiểu Hoan Bảo nhìn thấy người quen, vui vẻ cười chào hỏi Đường Thanh Sơn.
Đường Thanh Sơn ngẩn ngơ.
Vì sao hắn lại có cảm giác người đối diện biết mình?
Thế nhưng vấn đề là trước kia bọn họ chưa từng gặp nhau nha.
"Ngươi..." Khi Đường Thanh Sơn vừa muốn nói gì, lại bị Đường Tiểu Ngọc bên cạnh trực tiếp ngắt lời: "Huynh chính là Tiểu Hoan sư huynh hả? Thật vui vẻ khi biết huynh!"
"Muội gọi ta là sư huynh, chẳng lẽ muội cũng là đệ tử sư phụ ta vừa thu?"
Đối mặt với một vị cô nương xa lạ tới gần, nếu bảo Tiểu Hoan Bảo không khẩn trương thì đó là lời nói dối. Dù gì những nữ hài hắn từng tiếp xúc, có thể đếm được trong một bàn tay.
"Đúng vậy, ta tên là Đường Tiểu Ngọc!" Đường Tiểu Ngọc nặn ra một nụ cười thực sáng sủa, thực đáng yêu.
"Muội là Đường Tiểu Ngọc?" Tiểu Hoan Bảo sửng sốt một chút, ánh mắt vô ý thức nhìn về phía Đường Thanh Sơn.
Đường Thanh Sơn: "..."
Vì sao thời điểm nói đến Đường Tiểu Ngọc, vị Tiểu Hoan sư huynh này lại nhìn về phía hắn?
"Là ta!" Đường Tiểu Ngọc vội gật đầu.
Lúc trước gặp mặt, nàng ta không nói tên cho Tiểu Hoan sư huynh, khẳng định là Tiểu Hoan sư huynh không biết người kia chính là nàng ta.
"Vậy hắn là ai vậy?" Tiểu Hoan Bảo nghi hoặc chỉ vào Đường Thanh Sơn nói.
"Hắn là ca ca Đường Thanh Sơn của ta!" Không đợi Đường Thanh Sơn giới thiệu, Đường Tiểu Ngọc đã tích cực nói.
"Thế lần trước là ngươi đến nhà chúng ta thỉnh giáo vấn đề?" Tiểu Hoan Bảo có chút mơ hồ.
Hắn còn nhớ lần trước người đến nhà mình là vị tự xưng Đường Thanh Sơn này, thế nhưng không phải phụ thân hắn đã nói người đó tên là Đường Tiểu Ngọc ư?
"Lần trước đến thỉnh giáo vấn đề?" Vẻ mặt Đường Thanh Sơn cũng trở nên ngơ ngác. Từ sau khi bái Bộ Phàm làm sư phụ, hắn vẫn một mực trốn ở trong phòng tu luyện Phân Thần Thuật mà.
"Sư huynh, ta có việc phải nói với ca ca của ta một chút!" Đường Tiểu Ngọc đột nhiên kéo Đường Thanh Sơn ra bên ngoài, Đường Thanh Sơn nhìn vẻ mặt vội vàng của Đường Tiểu Ngọc, giống như đã đoán được cái gì.
Chẳng lẽ muội muội của hắn đã dùng thân thể hắn làm chuyện gì rồi?
Đợi cho tới khi Đường Tiểu Ngọc cuống quít kéo Đường Thanh Sơn ra sân, Tiểu Hỉ Bảo mới nghiêng đầu, nhìn về phía Tiểu Hoan Bảo, chớp chớp đôi mắt to sáng ngời: "Ca, huynh biết ca ca của Tiểu Ngọc muội muội?"
Tục ngữ nói, biết huynh chi bằng muội, thông qua thái độ của ca ca nhà mình với Đường Thanh Sơn, Tiểu Hỉ Bảo vẫn có thể nhìn ra một ít manh mối.
"Nói như thế nào đây? Chính là lần trước khi phụ thân không ở nhà, vị sư đệ nọ đã đến nhà chúng ta!" Tiểu Hoan Bảo theo bản năng gãi gãi đầu rồi kể cho muội muội nghe chuyện lần trước Đường Tiểu Ngọc tới cửa thỉnh giáo chuyện tu hành.
"À, ta đã biết, ca ca, người lần trước huynh nhìn thấy không phải Thanh Sơn sư đệ, mà là Tiểu Ngọc muội muội!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hỉ Bảo thực nghiêm túc nói.
Đầu óc Tiểu Hoan Bảo đột nhiên có chút hỗn độn.