Cái này thật đúng là hiểu lầm to lớn, Lý Mộ với Thượng Quan Ly là tình địch không phải tình nhân, khác nhau một chữ, lệch đi ngàn dặm.
Nàng đến nay còn đối với Lý Mộ đoạt đi nữ hoàng mà canh cánh trong lòng.
Tô Hòa liếc hắn, thản nhiên nói: “Ta chỉ hỏi một câu, chàng khẩn trương cái gì, dù sao phía trước ta đã có nhiều người như vậy, ta cũng không ngại phía sau lại thêm mấy người...”
Lý Mộ bất đắc dĩ nói: “Nào có nhiều như vậy...”
Ở phía sau nàng, tính cả Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch, cũng mới chỉ có hai người mà thôi.
Tô Hòa hỏi: “Chàng về sau có từng gặp Ngâm Tâm hay không?”
Lý Mộ thiếu chút nữa quên mất hai con rắn đó, cũng không biết các nàng tu hành thế nào. Hắn gật gật đầu, nói: “Từng gặp, cô ấy bây giờ ở Đông hải bế quan tu hành, đợi cô ấy xuất quan, ta dẫn cô ấy tới tìm nàng.”
Mang Sơn thành cách Phong Đô cũng không gần, nhưng đường nối liền các thành trì lớn của Quỷ Vực là không có gì nguy hiểm, có thể yên tâm xuyên qua. Đám người Lý Mộ mặc dù không chạy hết tốc độ, một canh giờ cũng chạy tới Mang Sơn thành.
Xa xa, Lý Mộ liền nhìn thấy một tòa thành trong núi hùng vĩ, nằm ở trong sương mù Quỷ Vực.
La Sát Vương và Minh Nhất cũng chưa thu liễm khí tức, ở lúc bốn người sắp tiếp cận cửa thành, ngoài Mang Sơn thành, hào quang chợt lóe, một trận pháp khổng lồ bỗng nhiên khởi động, mang toàn bộ Mang Sơn thành bao phủ trong đó.
Bóng người một lão giả đứng ở trong trận pháp, nhìn mấy người, cảnh giác nói: “La Sát, ngươi cùng người Hồn Điện tới làm gì!”
La Sát Vương đứng ở ngoài trận pháp, nói với lão giả đó: “Lão quỷ, đại nhân nhà ta muốn nhất thống Quỷ Vực, ngươi có nguyện ý làm việc ở dưới trướng hắn hay không?”
Lão giả đã nhìn thấy Lý Mộ, hướng La Sát Vương cười lạnh nói: “Ngươi đường đường Quỷ Vương cảnh giới thứ bảy, lại làm việc ở dưới trướng một nhân loại cảnh giới thứ sáu, ngươi không cảm thấy xấu hổ, bổn vương cũng cảm thấy xấu hổ thay ngươi!”
La Sát Vương bị hắn nói làm thẹn quá hóa giận, vừa công kích trận pháp ngoài thành, vừa cả giận nói: “Lão quỷ, bổn vương xem ngươi một lát nữa còn cười nổi không!”
La Sát Vương đã động thủ, Minh Nhất theo sát sau đó, hào quang pháp thuật lấp lánh rất nhanh đã đánh ở trên trận pháp phòng hộ ngoài Mang Sơn thành. Trận pháp phòng hộ này nhiều nhất có thể ngăn cản một vị cảnh giới thứ bảy một đoạn thời gian, La Sát Vương và Minh Nhất cùng nhau ra tay, trận pháp này kịch liệt chớp lên, rất nhanh đã không chịu nổi, trực tiếp sụp đổ.
Minh Nhất với La Sát Vương bay về phía Tu La Vương, một cuộc đại chiến ầm ầm bùng nổ.
Hai gã cảnh giới thứ bảy toàn lực chiến đấu, cũng đủ để hủy diệt Mang Sơn thành, huống chi là ba vị, đám quỷ chúng trong thành không khỏi gặp tai bay vạ gió. Lý Mộ lấy ra chuông đạo, chuông đạo sau khi phóng to, chụp Mang Sơn thành vào bên trong.
Tu La Vương hiển nhiên không phải đối thủ của La Sát Vương và Minh Nhất liên thủ, nhưng hai người trong khoảng thời gian ngắn cũng không cách nào thắng được hắn, ba người tu vi vốn xấp xỉ, dưới loại tình huống này, muốn bắt sống Tu La Vương là chuyện không có khả năng, nếu là Tu La Vương liều chết chiến một trận, rất dễ dàng tạo thành kết quả tam bại câu thương.
Tu La Vương cũng không muốn đồng quy vu tận với bọn họ, bị hai người đánh cho liên tiếp bại lui, một khắc nào đó, bỗng nhiên nhìn về phía Lý Mộ, lớn tiếng nói: “Muốn bổn vương thần phục, lấy ra chút bản lãnh đích thực, để bổn vương tâm phục khẩu phục, dựa vào người khác tính là bản lãnh gì!”
Lý Mộ nghe vậy mỉm cười, tiến lên một bước, nói: “Các ngươi trở về.”
La Sát Vương và Minh Nhất được lệnh, bỏ qua Tu La Vương, bay trở về bên người Lý Mộ.
Thân hình Lý Mộ bay lên, trong đầu Tu La Vương hiện ra một hình ảnh, thân thể run rẩy, lập tức bổ sung nói: “Ngươi nếu muốn bổn vương tâm phục, thì đừng dùng cái cung đó!”
Uy lực cái cung kia trong tay người này, Tu La Vương đã kiến thức, nếu hắn lấy ra cái cung đó, mình chỉ sợ ngay cả một mũi tên cũng không tiếp được. Gã giờ phút này trong lòng thật ra cực kỳ nghẹn khuất, đối phương nếu thật có thể đường đường chính chính đánh bại gã, làm thủ hạ của hắn thì thôi, rõ ràng đối phương chỉ có cảnh giới thứ sáu, bằng vào uy lực pháp bảo, lại có thể sinh ra uy hiếp trí mạng đối với gã cảnh giới thứ bảy, mặc cho ai trong lòng cũng sẽ không cân bằng.
Đối mặt yêu cầu của Tu La Vương, Lý Mộ nhẹ nhàng gật gật đầu, nói: “Được.”
Thấy hắn đáp ứng, thân thể Tu La Vương trực tiếp bộc phát ra một đám sương mù đen, bốn con lệ quỷ đầu mọc hai sừng, có móng tay sắc bén từ trong sương mù đen bay ra, khí tức trên thân mấy con lệ quỷ này đều ở cảnh giới thứ sáu sơ kỳ, vừa mới xuất hiện, liền thuấn di biến mất, khi xuất hiện lần nữa, đã từ bốn phương hướng mang Lý Mộ bao vây.
La Sát Vương lập tức nhắc nhở Lý Mộ: “Đại nhân đừng lo, lão quỷ này phân thân rất lợi hại...”
Hắn vừa dứt lời, đỉnh đầu bốn con lệ quỷ này bỗng nhiên xuất hiện một đám mây đen, trong mây đen sấm sét mãnh liệt, cuồng phong thổi quét, bốn con ác quỷ bị bám trụ, mà bóng người Lý Mộ đã biến mất ở tại chỗ.
Tất cả cái này tốc độ xảy ra cực nhanh, ngay cả Tu La Vương cũng chưa phản ứng lại.
Đợi tới lúc gã ý thức được nguy hiểm, trong hư không phía sau đã đột ngột xuất hiện một bóng người, một thanh kiếm nhỏ hư ảo từ cái gáy gã xuyên qua, Tu La Vương nháy mắt bị thương nhẹ, sau đó một điểm sáng lạnh lẽo từ trong tay Lý Mộ bùng nổ, xuyên thấu thân thể gã, một mũi tên một cây thương, thương tổn đối với gã tuy cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thực lực lại tổn hại hơn phân nửa, chỉ còn bốn phần lúc đỉnh phong.
Mắt thấy trường thương trong tay Lý Mộ đâm tới lần nữa, chỉ thẳng cổ họng gã, sắc mặt Tu La Vương biến đổi hẳn, lập tức nói: “Dừng, ta phục rồi, phục rồi!”
Tu La Vương xem như hiểu, người trước mắt, có được không chỉ một món pháp bảo lợi hại.
Cây thương này cho gã uy hiếp tuy không bằng cái cung kia, nhưng cũng có thể thương tổn hồn thể của gã, lại thêm thanh kiếm nhỏ thần thông kia đối với hồn thể cực kỳ khắc chế, quỷ tu giao thủ với hắn, vốn là cực kỳ thiệt thòi.
Tuy nói gã nếu là ra hết con bài chưa lật, có lẽ có thể ở dưới tay người này chống đỡ thêm một lúc, nhưng như vậy gã chịu sẽ không chỉ có vết thương nhẹ.
Thực lực không bằng người ta, làm việc dưới trướng hắn, cũng không tính là làm nhục.
Tu La Vương sau khi thuyết phục bản thân như vậy, tâm lý liền thoải mái, chắp tay với Lý Mộ, nói: “Tham kiến đại nhân.”
Hết chương 1002.