Đại Chu Tiên Lại (Dịch Full)

Chương 1003 - Chương 1003. Quỷ Chủ

991-1035 - Chương 1003. Quỷ chủ
Chương 1003. Quỷ chủ

Thực lực của Tu La Vương, cùng La Sát Vương sàn sàn như nhau, hơi yếu hơn Minh Nhất một chút, so với ma đạo Ngũ Tổ, thì xa xa không bằng, cùng là tu vi cảnh giới thứ bảy, ma đạo Ngũ Tổ bằng vào kinh nghiệm và thần thông, chiến lực so với những kẻ cảnh giới thứ bảy bình thường này cao hơn mấy lần.

Lý Mộ cũng là sau khi gặp Huyết Hà cùng nữ tử áo trắng, mới dần dần ý thức được, ở dưới tu vi ngang nhau, chênh lệch thực lực của tu hành giả thế mà có thể lớn như vậy.

Mượn dùng pháp bảo và thần thông, thực lực hắn có thể phát huy ra mạnh hơn so với đám La Sát Vương Tu La Vương, kém hơn ma đạo Ngũ Tổ, cũng không bì được nữ hoàng, cách chính diện chống lại Huyền tông càng có con đường rất dài phải đi.

Tu La Vương dễ dàng như vậy chịu thua, biểu cảm trên mặt La Sát Vương có chút thất vọng, gã lúc trước ở dưới tay Lý Mộ là chịu khổ không ít, chịu tội không ít, bất đắc dĩ mới quy thuận hắn, Tu La Vương lão gia hỏa này trái lại biết điều, nhanh như vậy đã cúi đầu, chỉ là bị một chút vết thương nhẹ, điều này làm trong lòng gã có chút không cân bằng.

Gã có chút khó chịu nhìn Tu La Vương, nói: “Nhanh lên, mang mệnh hồn của ngươi giao ra.”

Tu La Vương khẽ biến sắc. Quy thuận là quy thuận, nhưng giao ra mệnh hồn, là mang tài sản tính mạng hoàn toàn triệt để giao cho đối phương nắm giữ. Gã khổ tu hơn trăm năm, mới có tu vi hôm nay, cũng không phải là làm nô lệ cho người ta.

Lý Mộ khoát tay, nói: “Mệnh hồn thì không cần, từ nay về sau, chỉ cần ngươi không có hai lòng, một lòng vì Quỷ Vực là được.”

Tu La Vương khác với La Sát Vương Minh Nhất, Lý Mộ với gã vốn không có thù hận, không cần thiết lấy mệnh hồn của gã, tựa như trong Yêu quốc, hắn có được hồn huyết Thanh Sát Lang Vương, nhưng Cửu Thiên Xà Vương cùng Phi Hùng Vương, vẫn là tự do giống như trước.

Tu La Vương nhẹ nhàng thở ra, oán giận nhìn La Sát Vương một cái.

Trong lòng La Sát Vương tuy không cân bằng, nhưng Lý Mộ đã mở miệng, hắn cũng không dám lắm lời nữa, phi thường chủ động nói: “Ra khỏi Mang Sơn thành, kế tiếp chính là Dạ Xoa quốc của Dạ Xoa Vương. Đại nhân, ta dẫn đường cho ngài...”

Sau khi Tu La Vương cũng quy thuận, mấy thế lực lớn của Quỷ Vực, chỉ còn lại có Dạ Xoa Vương và Diêm La Vương.

Khi đám người Lý Mộ tới Dạ Xoa quốc, Dạ Xoa Vương biểu hiện không khác gì Tu La Vương trước đó.

Nhưng, khác với Tu La Vương là, ở sau khi nhìn thấy hai vị Quỷ Vương cùng trưởng lão ma đạo đều quy thuận Lý Mộ, Dạ Xoa Vương không một chút phản kháng, trực tiếp lựa chọn thần phục.

Đối mặt đội hình như vậy, gã không có lựa chọn khác.

Đến tận đây, bốn đại Quỷ Vương, chỉ còn lại có một mình Diêm La Vương.

Diêm La Vương này, không phải Diêm La Vương dưới trướng U Minh Thánh Quân, mà là bá chủ số một thật sự của Quỷ Vực, nắm giữ địa vực rộng lớn nhất, ngay cả Hồn Điện cũng bị đè một bậc.

Để sớm cầm lại mệnh hồn của mình, Dạ Xoa Vương sau khi quy thuận, La Sát Vương nịnh nọt nói với Lý Mộ: “Chỉ còn lại có một mình Diêm La Vương, nào cần làm phiền đại nhân tự mình ra tay, đại nhân và phu nhân ở nơi này nghỉ ngơi một lát, thuộc hạ sẽ mang theo hắn tới gặp ngài.”

Ba đại Quỷ Vương cộng thêm Minh Nhất, đã có bốn vị cảnh giới thứ bảy, đối phó Diêm La Vương dư dả, quả thực không cần hưng sư động chúng như vậy.

Vì thế Lý Mộ và Tô Hòa ở lại Dạ Xoa quốc, bọn bốn người La Sát Vương cùng nhau tới Diêm La điện của Diêm La Vương.

Lý Mộ đã lâu chưa yên tĩnh ở chung như vậy với Tô Hòa, nhớ xa xôi về năm đó nàng ở vịnh Bích Thủy, Lý Mộ cách vài bữa muốn đi thăm nàng một lần, có khi mang cho nàng mấy quyển sách giải buồn, có khi cùng nàng cùng nhau ngồi ở bên hồ ăn lẩu.

Trong Yêu Hoàng không gian, có một vườn rau Lý Mộ khai khẩn ra, hai người ngồi ở bên hồ, rau dưa vừa mới từ vườn rau hái xuống còn dính giọt nước, Lý Mộ mang vài cọng rau bỏ vào trong nồi, lơ đãng quay đầu lại, nhìn thấy Tô Hòa đang ngây ra nhìn hắn, ánh mắt có chút thất thần.

Lý Mộ vươn tay, vuốt vuốt vài lọn tóc bay rối trên trán nàng, cười hỏi: “Làm sao vậy?”

Tô Hòa mỉm cười, nói: “Không có gì, đã lâu chưa cùng nhau ngồi ăn cơm như vậy.”

Lần trước khi hai người ngồi đối mặt nhau như vậy, cùng nhau ăn lẩu, Lý Mộ vẫn là một bộ khoái nhỏ gặp được nguy hiểm sẽ đến vịnh Bích Thủy tìm nàng. Vài năm không gặp, hắn đã có thể một mình đảm đương một phía, thủ hạ tập hợp, là cường giả cảnh giới thứ bảy các nàng trước kia ngay cả ngưỡng mộ cũng không ngưỡng mộ được.

Lý Mộ và Tô Hòa ăn xong lẩu, đám người La Sát Vương còn chưa trở về.

Bốn người bọn họ đối phó một mình Diêm La Vương, là không có bất cứ vấn đề gì, mặc dù Diêm La Vương liều chết phản kháng, chiến đấu cũng sẽ ở trong thời gian rất ngắn chấm dứt, huống chi đối mặt bốn cường giả cùng cấp, Diêm La Vương khả năng phản kháng rất nhỏ.

Lý Mộ và Tô Hòa đợi mấy canh giờ nữa, vẫn như cũ chưa đợi được bọn họ.

Khoảng thời gian này, cũng đủ bọn họ từ Dạ Xoa quốc đến Diêm La điện qua lại mấy lần, Lý Mộ phát hiện không bình thường, dắt tay Tô Hòa, nói: “Chúng ta đi nhìn xem...”

Ở sâu trong Quỷ Vực, trên một ngọn núi cao giống con thú khổng lồ, một cái lồng giam cực lớn lơ lửng ở không trung, Tu La Vương, La Sát Vương, Dạ Xoa Vương cùng Minh Nhất bị nhốt ở trong lồng giam, vô luận bọn họ công kích như thế nào, cũng không thể phá vỡ lồng giam.

Phía trước lồng giam, Diêm La Vương mặc trường bào màu đen, đầu đội mũ miện châu ngọc, một tay cầm bút, lạnh lùng nhìn mấy quỷ bị nhốt ở trong lồng giam.

Ở trước người hắn, còn có một bóng người lão giả, trường bào mũ miện, ăn mặc tương tự với hắn, quanh thân âm khí nồng đậm.

La Sát Vương bị nhốt trong lồng, trong lòng vừa kinh ngạc vừa giận dữ, lớn tiếng nói: “Lão quỷ, ta đây là tốt cho ngươi, xem ở trên giao tình nhiều năm của chúng ta, ngươi tốt nhất nghe lời, đợi người nọ đến đây, chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy!”

Diêm La Vương cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Giao tình, ngươi nói giao tình, chính là mang theo những người này tới khuyên bổn vương tôn người khác làm chủ?”

La Sát Vương giải thích: “Kẻ thức thời trang tuấn kiệt, ngươi chẳng lẽ quên cái cung đó của hắn?”

Nhớ tới cái cung khủng bố kia, Diêm La Vương khẽ biến sắc, nhìn về phía lão giả bên cạnh, hỏi: “Sư phụ, đó rốt cuộc là pháp bảo gì?”

Hết chương 1003.

Bình Luận (0)
Comment