Lão giả lâm vào trầm ngâm, sau một lúc mới mở miệng lần nữa: “Thứ ngươi nhìn thấy, hẳn là Xạ Nhật cung của Ngao Huyền, cung này lấy pháp lực ngưng tụ thành mũi tên, có thể vượt cảnh giới giết địch. Người cầm cung pháp lực càng mạnh, cung này uy lực càng mạnh, Ngao Huyền năm đó bằng vào cung này, vấn đỉnh thập châu đại lục, theo Ngao Huyền ngã xuống, cung này liền cũng không còn xuất hiện nữa.”
Diêm La Vương thấp giọng nói: “Xạ Nhật cung...”
Lúc này, sương mù nơi xa quay cuồng dao động một trận, hai bóng người từ trong đó đi ra.
La Sát Vương thấy vậy mừng rỡ, lập tức nói: “Đại nhân ngài đã tới, lão quỷ kia bên người Diêm La Vương cực kỳ lợi hại, ngài phải cẩn thận đấy!”
Thật ra không cần La Sát Vương nhắc nhở, Lý Mộ cũng đã cảm nhận được, âm khí trên người vị lão giả kia cực kỳ mênh mông, vượt xa bọn La Sát Vương, Lý Mộ thậm chí không thể xác định, lão cùng ma đạo Ngũ Tổ, ai lợi hại hơn một chút.
Sắc mặt Tô Hòa cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc, nói: “Cẩn thận, lão rất lợi hại...”
Lý Mộ không do dự, tâm niệm khẽ động, Xạ Nhật cung xuất hiện trên tay.
Lão giả nhìn cái cung trong tay hắn, thản nhiên nói: “Quả nhiên là Xạ Nhật cung của Ngao Huyền.”
Trong lòng Lý Mộ hơi kinh ngạc, lại là một người nhận ra Xạ Nhật cung, hơn nữa có thể gọi ra đại danh của Ngao Huyền, chẳng lẽ quỷ này, cũng có ký ức truyền thừa của lão quái vật nào đó?
Lão giả ngay sau đó nói tiếp: “Để lão phu nhìn xem, ngươi có thể phát huy ra mấy thành uy lực của Xạ Nhật cung...”
Còn chưa dứt lời, bóng người lão liền trực tiếp biến mất.
Cùng lúc đó, Lý Mộ cũng buông ra dây cung, pháp lực trong cơ thể bị nháy mắt rút cạn, một tia sáng vàng chợt bắn ra.
Ánh vàng xuyên qua hư không, ở phía trước hắn, bóng người lão giả kia hiện lên.
Thân thể lão do sương mù đen ngưng tụ, chỗ ngực xuất hiện một cái lỗ lớn, khí tức trên người cũng so với vừa rồi suy yếu một chút, nhưng cái lỗ đó lại đang không ngừng mấp máy, rất nhanh liền khôi phục như lúc ban đầu.
Khí tức trên người lão giả cường đại như cũ, Lý Mộ lại đã dầu hết đèn tắt.
Tô Hòa thấy vậy, hai tay kết ấn, từ trong núi bên dưới bỗng nhiên bay ra mấy quỷ ảnh, vài tên quỷ tu cảnh giới thứ sáu dưới trướng Diêm La Vương bị nàng khống chế, vờn quanh ở bên người Lý Mộ, chuẩn bị cung cấp pháp lực cho hắn bất cứ lúc nào.
Đang lúc Lý Mộ mượn pháp lực một quỷ tu, chuẩn bị bắn ra mũi tên thứ hai, lại phát hiện một ít khác thường.
Từ khi vài tên quỷ tu bị Tô Hòa khống chế, vẻ mặt lão giả đó đã xảy ra biến hóa rất lớn.
Từ chấn động, đến khó có thể tin, lại đến kích động run rẩy.
Ngay sau đó, lão liền đối mặt Tô Hòa, quì một gối, hai tay ôm quyền, cung kính nói: “Bái kiến quỷ chủ!”
Lão giả thực lực mạnh mẽ này bỗng nhiên quỳ xuống đối với Tô Hòa, không chỉ Tô Hòa sửng sốt, ngay cả Lý Mộ cũng có chút chẳng hiểu ra sao.
Hắn đã kéo ra mũi tên thứ hai, cũng chưa vội vã bắn ra.
Tô Hòa nhìn lão giả đó, kinh ngạc nói: “Ngươi nói cái gì?”
“Lão nô đợi mấy trăm năm, rốt cuộc đợi được ngài.” Lão giả khiêm tốn cúi đầu, quỳ một gối ở trên mặt đất, nói: “Đồ nhi, còn không mau bái kiến quỷ chủ!”
Diêm La Vương nghe vậy, vội bước lên phía trước, quỳ gối bên cạnh lão giả kia, cung kính nói: “Bái kiến quỷ chủ!”
Lý Mộ nhìn phía Tô Hòa, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một tia sáng, do đó nhớ tới một việc.
Đạo tu hành của quỷ vật thế gian hiện nay, là do đại năng quỷ tộc kia sáng tạo. Vị đại năng đó làm cường giả đỉnh cấp, bên người tự nhiên có không ít tùy tùng, trong đó, có một chi quỷ tộc trung thành nhất đối với hắn, được hắn ban cho cái tên quỷ phó nhất tộc.
Tùy tùng khác là thủ hạ của hắn, quỷ phó nhất tộc là người hầu của hắn.
Làm người hầu, quỷ phó nhất tộc từ trên người hắn nhận được rất nhiều, nhưng điều kiện là tuyệt đối trung thành.
Trong huyết mạch bọn họ bị đánh vào dấu ấn thần thông, đời đời kiếp kiếp nguyện trung thành quỷ chủ, tuy vị đại năng kia sớm đã ngã xuống, nhưng đối với quỷ phó nhất tộc mà nói, người có được thiên thư, có thể khống chế vạn quỷ, đó là quỷ chủ mới, cũng là chủ nhân bọn họ nguyện trung thành.
Tô Hòa mang thiên thư, có năng lực khống chế quỷ tu, chính là chủ nhân quỷ phó nhất tộc đương thời.
Loại người hầu này, không giống đám người La Sát Vương, Lý Mộ dùng thủ đoạn cứng rắn chiêu mộ thủ hạ. Bọn họ trung thành, là đến từ huyết mạch cùng linh hồn, vĩnh cửu sẽ không phản bội.
Lý Mộ nhỏ giọng thì thầm vài câu với Tô Hòa, Tô Hòa mới từ trong ngạc nhiên phục hồi tinh thần, nói với lão giả kia cùng Diêm La Vương: “Đứng lên đi.”
“Tạ quỷ chủ.”
Lão giả và Diêm La Vương đứng dậy, Tô Hòa lại nhìn về phía đám người La Sát Vương bị nhốt ở trong lồng giam, nói: “Thả bọn họ ra đi.”
“Tuân mệnh.”
Lão giả gật đầu đáp ứng, sau đó vung tay, lồng giam đó liền tự động mở ra, bốn quỷ vật bọn La Sát Vương từ trong đó bay ra. Người này thực lực sâu không lường được, nếu khi ở Thần Vẫn Chi Địa, có lão ở bên cạnh giúp đỡ, nữ thi áo trắng kia rất khó chạy thoát.
Quỷ Vương đời đầu tuy đã ngã xuống không biết bao lâu, nhưng hắn lại để lại cho hậu nhân một di sản thật lớn, phàm chủ nhân quỷ đạo thiên thư, đều có thể sai khiến quỷ phó nhất tộc.
Diêm La Sơn, trong đại điện chỗ cao nhất.
Tô Hòa ngồi ở trên một cái ghế đá thật lớn phía trước đại điện, lão giả kia cùng Diêm La Vương đứng bên dưới, cung kính nói: “Người hầu đã chờ ngài năm trăm năm rồi...”
“Năm trăm năm!” La Sát Vương nghe vậy kinh hãi, nhịn không được mở miệng nói: “Sao có khả năng có người sống lâu như vậy!”
Tu La Vương và Dạ Xoa Vương cũng mặt lộ vẻ kinh ngạc, chỉ có Minh Nhất vẻ mặt lạnh nhạt, thậm chí còn khinh rẻ nhìn tam quỷ một cái, thản nhiên nói: “Ếch ngồi đáy giếng, năm trăm năm tính cái gì, trên đời này còn có cường giả sống năm ngàn năm...”
Vừa rồi thời điểm lão giả này liếc một cái nhận ra Xạ Nhật cung, hơn nữa gọi ra tên Ngao Huyền, Lý Mộ đã biết, lão cũng là một vị lão quái vật tuần hoàn ký ức truyền thừa, ít nhất có được ký ức hai ngàn năm trở lên.
Lý Mộ đơn giản giải thích vài câu, đám người La Sát Vương mới hiểu ra.
Trên mặt Tu La Vương lộ ra nét động lòng, thấp giọng nói: “Bổn vương sao lại không nghĩ tới loại biện pháp hay này, chờ thời điểm tuổi thọ ta sắp hết, cũng dùng phương pháp này mang ký ức truyền thừa xuống, chẳng phải là có thể bất tử bất diệt?”
La Sát Vương liếc hắn, thản nhiên nói: “Đây không phải dối mình lừa quỷ sao, đến lúc đó, ngươi nên chết vẫn là đã chết, Tu La Vương mới, chỉ là một người khác, chỉ là có được ký ức của ngươi mà thôi, so với để một người ngoài chiếm Mang Sơn thành của ngươi, ngủ đạo lữ của ngươi, còn không bằng chết cho xong, xong hết mọi chuyện...”
Hết chương 1004.