Phi kiếm ở sau lưng gã biến ảo thành ngàn vạn bóng kiếm, xếp hàng thành một hình quạt thật lớn, sau đó rợp trời rợp đất hướng Lý Mộ phóng tới. Cùng lúc đó, phía sau Lý Mộ cũng xuất hiện vô số đạo thanh quang, ngàn vạn bóng thương bay ra, trong hư không giữa hai người, bóng thương cùng bóng kiếm va chạm, vết nứt không gian màu đen lan tràn ra như mạng nhện.
“Pháp thuật thật cường đại!”
“Ngay cả không gian cũng không thể thừa nhận...”
“Đây là cảnh giới thứ bảy chiến đấu sao?”
...
Các đệ tử Huyền Tông mặt lộ vẻ chấn động, trong ánh mắt lại mơ hồ có kích động, so sánh với trận chiến đấu này, bọn họ ngày thường đấu pháp, so với trẻ con đùa giỡn có gì khác nhau?
Bọn họ vẫn chưa phát hiện, cho dù là các cường giả cảnh giới thứ bảy ở đây, nhìn thấy một màn không gian tan vỡ này, cũng có rất nhiều người không che giấu được sự chấn động trong lòng.
Đây nào phải cảnh giới thứ bảy chiến đấu, ở đây vị cảnh giới thứ bảy nào đấu pháp có thể phá vỡ hư không?
Lý Mộ cùng Đạo Thành Tử đấu pháp ngắn ngủn một cái chớp mắt, đã khiến bọn họ biết đều là cảnh giới thứ bảy, chênh lệch người với người, lại có thể lớn như vậy.
Người ở đây, chỉ sợ cũng chỉ có Tiểu Bạch và Huyễn Cơ trong mắt tất cả đều là ngôi sao nhỏ lóe ra.
Trên trời, căn bản nhìn không thấy bóng dáng hai người, chỉ có hào quang pháp thuật lóe lên không ngừng. Huyền Tông lấy pháp thuật thần thông đa dạng nổi tiếng, nhưng luận số lượng pháp thuật hiểu được, Lý Mộ so với Huyền Tông thái thượng trưởng lão cũng không thua kém là bao, trong đấu pháp ngắn ngủi, đã khiến mọi người ở đây tăng trưởng thêm không ít kiến thức.
Trong thời gian cực ngắn này, Lý Mộ đã ý thức được, Đạo Thành Tử nhập ma, pháp lực đã không kém gì hắn, mà pháp thuật thần thông gã biết, cũng là nhiều nhất trong đối thủ Lý Mộ gặp được, hai người gặp chiêu giải chiêu, lấy các chiêu thần thông chống lại, trong khoảng thời gian ngắn, ai cũng không làm gì được ai.
Đương nhiên, nếu là Lý Mộ lấy ra Xạ Nhật cung, Đạo Thành Tử sẽ không địch nổi hắn một hiệp.
Nhưng sự tồn tại của Xạ Nhật cung, ở thập châu đại địa tựa như BUG, có thể làm được nháy mắt giết chóc người ngang cấp, ở trước mặt nhiều người như vậy công khai hack, còn có Huyễn Cơ cùng Tiểu Bạch ở một bên nhìn, Lý Mộ không chịu nổi việc mất mặt vậy, Đạo Thành Tử cũng sẽ không tâm phục.
Huống hồ, đây là một hồi chiến đấu đường đường chính chính, hắn sẽ không, cũng không cần hack.
Lý Mộ vươn tay, trong tay thanh quang chợt lóe, hắn cầm Phá Thiên, lựa chọn vật lộn gần người, thần thông pháp thuật là điểm mạnh của hắn, cũng là điểm mạnh của Đạo Thành Tử, trong thời gian ngắn căn bản không thể phân ra thắng bại.
Thân thể Lý Mộ biến mất ở tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa, đã xuất hiện ở phía sau Đạo Thành Tử, mũi thương lấy thế sét đánh đâm về phía lưng gã. Đạo Thành Tử đưa lưng về Lý Mộ, thân thể không hiểu sao lắc lư, Lý Mộ đâm trượt một thương.
Hắn run lên thân thương, trên không xuất hiện mấy bóng thương, đồng thời đâm về phía Đạo Thành Tử.
Thân thể Đạo Thành Tử lắc lên một lần nữa, sinh ra mấy tàn ảnh, vừa lúc tránh thoát mỗi một đòn công kích của Lý Mộ.
Gã chậm rãi xoay người, tùy ý tránh né Lý Mộ áp sát công kích, trầm giọng nói: “Lão phu năm tuổi tu hành, sáu tuổi Luyện Phách, bảy tuổi Ngưng Hồn, tám tuổi Tụ Thần, mười tuổi bước vào Thần Thông, hai mươi tuổi thăng cấp Tạo Hóa, bốn mươi tuổi thành tựu Động Huyền, tám mươi tuổi thăng cấp Siêu Thoát, trăm năm tu vi, dựa vào cái gì thua các ngươi đám tiểu bối này?”
Lời gã vang dội mạnh mẽ, nhưng mặc cho ai cũng từ trong đó nghe ra không cam lòng.
Loại không cam lòng này, gần như toàn bộ cường giả cảnh giới thứ bảy ở đây đều có thể cảm nhận được.
Có thể tu hành đến tu vi bậc này, trừ trả giá cố gắng người thường khó có thể tưởng tượng, bọn họ ai mà không thiên tài trong thiên tài, ai không có so với thiên còn cao ngạo hơn?
Nhưng ngạo khí của Đạo Thành Tử, lại ở trước mặt một tiểu bối so với gã trẻ tuổi hơn trăm tuổi bị triệt để phá hủy.
Lấy tu vi cảnh giới thứ bảy của gã, ở lúc đối mặt Lý Mộ cảnh giới thứ năm liền chật vật lui ra, nay càng bị triệt để đuổi kịp, bị Lý Mộ trước mặt đệ tử toàn tông, phá hủy toàn bộ thể diện.
Gã rất cần một hồi thắng lợi, chỉ có chiến thắng Lý Mộ, chấp niệm cùng không cam lòng trong lòng gã mới có thể trừ khử.
Câu này của Đạo Thành Tử, hầu như chọc trúng nội tâm đại đa số cường giả ở đây, bọn họ nhìn bóng người trẻ tuổi cho bọn họ áp bách vô cùng đó, tâm tình hơi phức tạp.
Nhất là U Minh tam lão, tứ đại Quỷ Vương, Thanh Sát Lang Vương, cùng với tôn giả Phật môn tam tông của Thân quốc từng thua ở trong tay Lý Mộ, ở giờ khắc này, thậm chí sinh ra ý tưởng hy vọng Đạo Thành Tử thắng lợi.
Đạo Thành Tử đã là thực lực đỉnh trong cường giả một thế hệ này của bọn họ.
Nếu ngay cả gã cũng thua ở trong tay Lý Mộ, liền ý nghĩa bọn họ một thế hệ này, đã bị tiểu bối tới sau vượt qua, bọn họ hơn trăm năm khổ tu, thế mà lại không bằng người khác tùy tiện tu hành mấy năm...
Huyễn Cơ ngẩng đầu nhìn, phát hiện ánh mắt Vạn Huyễn Thiên Quân có chút không quá đúng, nàng hừ một tiếng, hỏi: “Cha, cha rốt cuộc muốn ai thắng!”
Vạn Huyễn Thiên Quân lập tức thu hồi tầm mắt, nhìn Huyễn Cơ, cười nói: “Con hỏi thế nào vậy, cha đương nhiên hy vọng con rể nhà mình thắng...”
Trên không.
Hào quang cây thương nở rộ.
Lý Mộ đâm ra mỗi một thương, đều chưa dính vào góc áo Đạo Thành Tử, tựa như ở trước khi hắn đâm ra một thương này, Đạo Thành Tử đã biết một thương này sẽ rơi xuống nơi nào.
Đây là biết trước.
Cường giả cảnh giới thứ bảy, đã bước đầu có năng lực biết trước, nhưng có thể biết trước cường giả cùng cảnh giới ra tay, phải mang đạo bói toán tu hành đến mức độ đăng phong tạo cực.
Đây chính là thứ cường giả Huyền Tông sở trường.
Luôn trước đối thủ một bước biết trước tương lai, liền có thể từ đầu đã bất bại.
Đáng tiếc, gã gặp Lý Mộ.
Suy tính thiên cơ, biết trước tương lai, là thần thông, cũng là đạo thuật, cần mượn dùng lực lượng thiên địa mới có thể thi triển, thông qua làm gương tốt, tu hành “Hoành cừ tứ cú”, hắn đã có năng lực trực tiếp khống chế lực lượng thiên địa, chỉ cần tu vi chưa mạnh hơn hắn quá nhiều, thì không có cơ hội ở trước mặt hắn mượn dùng lực lượng thiên địa.
Mảnh thiên địa này, là do Lý Mộ làm chủ, hắn không cho mượn, Đạo Thành Tử một đạo thuật cũng không thể thi triển.
Lý Mộ bình tĩnh đâm ra một thương, trên mặt Đạo Thành Tử hiện ra một tia mê mang, tàn ảnh chung quanh thân thể biến mất, một cây trường thương mang bờ vai của gã xuyên thủng, xuyên qua toàn bộ thân thể gã.
Hết chương 1067.