Nếu chủ nhân trường thương muốn, thương này xuyên qua, có thể là yết hầu, trái tim, đan điền gã, là bất cứ một chỗ nào của thân thể gã.
Gã cúi đầu nhìn nhìn trường thương đâm thủng bả vai, lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Lý Mộ, thấp giọng nói: “Lĩnh vực, ngươi đã cảm ngộ được lĩnh vực, dưới Hợp Đạo, không ai có thể thắng ngươi, ta thua rồi...”
Nói xong câu đó, tóc của gã nhanh chóng từ đen chuyển sang trắng, khí thế trên người cũng ở trong nháy mắt ngã xuống, cuối cùng chỉ có trình độ Siêu Thoát sơ cảnh.
“Ài...”
Ngao Phong thở dài, sau đó mới ý thức được cái gì, lẩm bẩm: “Hắn đã thắng, ta vì sao phải thở dài?”
Tuy không biết vì sao làm trận doanh Lý Mộ, Lý Mộ thắng Đạo Thành Tử, lão không cao hứng được một chút nào, nhưng vì giành được hảo cảm, Ngao Phong vẫn giả bộ cao hứng, lớn tiếng nói: “Lý đại nhân thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, Huyền Tông lão gia hỏa, còn có người nào không phục...”
Giữa Lý Mộ cùng Đạo Thành Tử, thắng bại đã phân, mấy chục vị cường giả các phe ở đây, nhìn bóng người bay trên không trung kia, vẫn chưa có vui sướng thắng lợi, trong lòng phần lớn là cảm thán.
Đạo Thành Tử thua, đại biểu một thời đại kết thúc, thời đại kia thuộc về bọn họ hạ màn ở đây.
Mà một thời đại mới đang dần dần dâng lên.
Lý Mộ rút ra Phá Thiên thương, xoay người rời khỏi, không có quay đầu lại nhìn một cái nào.
Hắn mang Thanh Thành Tử ném về hồ thiên không gian, một tay nắm Tiểu Bạch, một tay nắm Huyễn Cơ, rời khỏi tầm mắt mọi người, cường giả các phe cũng đi theo rời khỏi.
Huyền Tông.
Thanh Huyền Tử sắc mặt tái nhợt, hồi lâu mới từ trên không thu hồi tầm mắt, nhớ tới năm đó xung đột cùng Lý Mộ, trên mặt hắn lộ ra cười khổ, giờ khắc này, oán hận trong lòng hắn đối với Lý Mộ bỗng nhiên biến mất không còn dấu vết.
Lấy thân phận, địa vị, cùng với thực lực hai người hôm nay, hắn không thể, cũng không dám đối với y có một tia hận ý nữa.
Một bóng người tay cầm trường thương kia khắc thật sâu vào trong lòng Thanh Huyền Tử, cũng khắc vào trong lòng toàn bộ đệ tử Huyền Tông, cả một đời cũng không thể quên...
…
Dương Khâu huyện.
Hướng Tây Bắc của huyện thành, trong một vùng núi cây cối tươi tốt, có mấy ụ đất nổi lên.
Đây là mộ mỗ mỗ cùng với tộc nhân của Tiểu Bạch, năm đó rời khỏi Dương Khâu huyện, Lý Mộ và Tiểu Bạch tự tay mai táng bọn họ.
Tiểu Bạch quỳ gối trước mấy ngôi mộ này, hai mắt đẫm lệ mông lung, nức nở nói: “Mỗ mỗ, Oanh Oanh tỷ tỷ, Yên Yên tỷ tỷ, Tiểu Bạch báo thù cho các ngươi rồi...”
Thi thể Thanh Thành Tử nằm ngang ở trước phần mộ, gã là tự sát mà chết, sau khi bị Huyền Tông vứt bỏ, tự biết không có kết cục tốt đẹp gì, gã liền tự tan đi nguyên thần hồn phách.
Lý Mộ búng tay, bắn ra một quả cầu lửa, rơi ở trên thi thể gã.
Lửa nháy mắt bốc lên, lại nháy mắt tắt.
Một trận gió núi thổi qua, tất cả trở về cát bụi, ân oán của Tiểu Bạch cùng Thanh Thành Tử, ân oán của Lý Mộ cùng Huyền Tông cũng theo đó chấm dứt.
Lý Mộ làm bạn Tiểu Bạch ở lại nơi này mấy canh giờ, liền về tới nhà tổ huyện Dương Khâu.
Nơi hắn từng vô cùng quen thuộc, hôm nay đã cảnh còn người mất, trên đường mặt tiền cửa hàng không biết đã thay đổi mấy đợt, con đường từng tuần tra cũng trở nên xa lạ, đã sớm không phải huyện thành Dương Khâu Lý Mộ quen thuộc.
Sắc trời đã sáng rõ, Lý Mộ nhìn Tiểu Bạch còn ngủ say sưa bên người, trên mặt hiện ra một tia mỉm cười.
Bên giường rủ xuống sáu cái đuôi trắng như tuyết xoã tung, báo được thù lớn, khúc mắc duy nhất buông xuống, đêm qua, nàng trong lúc ngủ liền vô thanh vô tức thăng cấp.
Thiên phú của Tiểu Bạch vốn không tệ, mấy năm nay, ở dưới Lý Mộ nuôi nấng kiểu bão hòa, các loại tài nguyên tu hành chưa bao giờ thiếu, dược lực trong cơ thể không biết chồng chất bao nhiêu, pháp lực cũng hơn xa Tạo Hóa bình thường, vốn sớm nên như Liễu Hàm Yên và Lý Thanh, thăng cấp cảnh giới thứ sáu, đơn giản là khúc mắc chưa cởi bỏ, tu vi mới đình trệ thật lâu.
Tiểu Bạch đã cởi bỏ khúc mắc, trong lòng Lý Mộ cũng buông xuống một việc lớn.
Mang thiên hạ đệ nhất đại tông coi là kẻ địch cần dũng khí rất lớn, vì có một ngày, có thể cùng Huyền Tông bình đẳng đối thoại, Lý Mộ hai năm qua làm ra vô số cố gắng.
Nỗi nhục ngày đó, hắn đã hoàn trả gấp bội.
Từ nay về sau, hắn và Huyền Tông nước giếng không phạm nước sông, hắn đi Dương quan đạo của hắn, bọn họ đi cầu Nại Hà của bọn họ.
Huy hoàng của Huyền Tông đã thành quá khứ, tương lai không lâu, Phù Lục phái chắc chắn thay thế.
Trong cuộc sống tương lai, Lý Mộ chỉ cần mang toàn bộ sức chú ý đều đặt trên thân ma đạo là được.
Trong khoảng thời gian này, ma đạo tuy yên lặng, nhưng Lý Mộ đã cảm nhận được một loại yên tĩnh trước khi bão táp đến, khi ma đạo chư tổ tề tụ, hạo kiếp của chính đạo cũng sẽ tới.
Ở sâu trong Nam Hải, quỷ đảo.
Vị trí quỷ đảo, trừ người Ma Tông, không ai biết.
Cũng không phải đảo này vị trí hẻo lánh, mà là vị trí quỷ đảo không cố định, nói chính xác, nó là một đảo di động trôi nổi ở trên Nam Hải, mấy trăm hơn nghìn năm qua, luôn luôn trôi giạt không có mục đích, chỉ có thông qua lệnh phù ma đạo đặc chế cảm ứng lẫn nhau, mới có thể tìm được vị trí đảo này.
Trên tháp cao sừng sững ở trung tâm hòn đảo, Huyền Minh từ trong quan tài đá ngồi dậy, thấp giọng nói: “Phật, đạo, yêu, quỷ, Long tộc, mấy ngàn năm qua, cho tới bây giờ chưa ai có thể mang bọn họ liên hợp lại toàn bộ, ngay cả Ngao Thanh cũng chưa từng làm được, hắn rốt cuộc có chỗ nào không giống tầm thường?”
Tam tổ chậm rãi mở miệng: “Vạn năm qua, hắn quả thật là dị số lớn nhất chúng ta gặp được.”
Huyền Minh tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, hắn chưa san bằng Huyền Tông, cái này sẽ bớt đi rất nhiều chuyện cho chúng ta về sau.”
Tam tổ nói: “Hắn là người thông minh, Thiên Cơ Tử cũng không đơn giản như vậy. Lý Mộ liên hợp các thế lực, thế cục Tổ Châu đã không phải chúng ta có thể khống chế, mệnh lệnh các đệ tử, dừng tất cả hành động, chậm rãi đợi thời cơ...”
Từng đạo mệnh lệnh, vô thanh vô tức từ quỷ đảo truyền ra ngoài.
...
Thần Đô.
Từ sau khi Lý Mộ mang theo mọi người, đi Huyền Tông đi dạo một vòng, toàn bộ Tổ Châu tựa như đều yên ổn xuống.
Thời điểm sớm một chút, các quận Đại Chu, các nước phía nam, còn thỉnh thoảng sẽ có tung tích người ma đạo, trong một đêm, bọn họ giống như bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất không dấu vết.
Không hề nghi ngờ, lực lượng Lý Mộ lần này tập kết, cũng mang ma đạo chấn nhiếp rồi.
Quỷ đảo mặc dù có ma đạo Tam tổ, có Huyền Minh, nhưng số lượng cường giả trung kiên xa không bằng Lý Mộ ngày ấy triệu tập đến, sau khi phát hiện thực lực chênh lệch, bọn họ cũng không dám quá mức sinh động ở đại lục.
Hết chương 1068.