Vân Đài quận, vô số người tu hành cũng cảm ứng được luồng pháp lực dao động này.
Chẳng qua, Vân Đài quận thủ đã sớm báo cho bọn họ, đừng tới gần khu vực đó, mang phạm vi năm mươi dặm nơi đây cắt làm cấm khu của người tu hành.
Pháp lực dao động trong cấm khu giằng co suốt ba ngày.
Ba ngày sau, ở trong nháy mắt nào đó, tất cả bỗng nhiên bình ổn.
Qua mấy canh giờ nữa, mới có người tu hành to gan cẩn thận phi hành hướng tới.
Đến bên cạnh cấm khu, bọn họ chấn động phát hiện, trung tâm cấm khu, phạm vi vài dặm, cây cối héo rũ, núi đá vỡ nát, không thấy bất cứ vật còn sống nào, cũng không có bất cứ thiên địa linh khí nào.
Tựa như một vùng đất chết...
Huyện nha Dương Khâu.
Lý Mộ thấp thỏm ba ngày, mới rốt cuộc từ trong miệng Trương huyện lệnh, biết được một tin tức khiến hắn mừng rỡ như điên.
Ba ngày trước, ba vị đại năng Động Huyền của Phù Lục phái cùng huyền tông, truy tung được Thiên Huyễn Thượng Nhân chạy trốn tới Vân Đài quận, vì phòng ngừa hắn lại phân thần chạy thoát, ba người liên thủ, sau khi dùng trận pháp vây khốn, tốn ba ngày thời gian, mang Thiên Huyễn Thượng Nhân luyện hóa sống.
Một lần này, tà tu làm nhiều việc ác này, rốt cuộc thật sự hồn phi phách tán.
Lý Mộ thở ra một hơi thật dài, tảng đá trong khoảng thời gian này đè nặng trong lòng, rốt cuộc buông xuống.
Trong huyện nha, Trương huyện lệnh mặt đầy hồng quang, nhìn Lý Mộ, nói: “Lý Mộ, lần này ngươi lập công lớn, đợi quận thủ đại nhân xử lý xong chuyện Chu huyện, ngợi khen của ngươi hẳn là cũng liền xuống...”
Một lần này, huyện Dương Khâu đã xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn vị huyện lệnh này cũng khó thoát trách nhiệm.
Cũng may Lý Mộ kịp thời nhìn thấu âm mưu của Thiên Huyễn Thượng Nhân, khiến đại năng Phù Lục phái có thể truy tung được gã, hoàn toàn diệt sát gã, đây cũng là công lao của Dương Khâu huyện nha, hắn làm huyện lệnh, có thể ưu khuyết điểm bù trừ cho nhau.
Lý Mộ đối với ngợi khen cái gì, cũng không phải quá để ý.
Vị kia chính là tà tu Động Huyền đỉnh phong, cao thủ chính đạo Phù Lục phái giết hắn hai lần, mới hoàn toàn giết chết hắn, có thể từ trong tay hắn chạy thoát, Lý Mộ đã rất hài lòng.
Sau khi biết được tin tức này, hắn liền sốt ruột không chờ nổi về nhà nói cho Liễu Hàm Yên.
Liễu Hàm Yên ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Thật?”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Thật, hắn lợi hại nữa, cũng không có khả năng lấy một địch ba, lần này may có quyển sách kia của ngươi, bằng không, chỉ sợ không ai có thể biết âm mưu của tà tu kia...”
Chuyện này, Lý Mộ bây giờ nhớ lại, lòng còn sợ hãi.
Nếu Lý Mộ chưa nhìn thấy《 Thần Dị Lục 》một tờ đó, căn bản sẽ không nghĩ tới sẽ có âm dương ngũ hành luyện hồn trận loại này tồn tại, Thiên Huyễn Thượng Nhân âm thầm thu thập được hồn phách âm dương ngũ hành, cho dù là không thể thăng cấp Siêu Thoát, cũng sẽ khôi phục đạo hạnh ban đầu.
Đến lúc đó, chỉ sợ cũng là thời điểm gã tìm đến Lý Mộ.
Bây giờ tốt rồi, gã đã bị ba cường giả Động Huyền liên thủ luyện hóa, hồn phi phách tán, Lý Mộ cũng không cần lo lắng, bí mật hắn sống lại sẽ bị tiết lộ ra.
Thiên Huyễn Thượng Nhân bị diệt sát, Liễu Hàm Yên tựa như so với Lý Mộ còn cao hứng hơn, kéo Lý Mộ ra ngoài mua cả một bàn lớn đồ ăn, còn mua một vò rượu, lúc từ chợ đi ra, vừa lúc gặp được Trương Sơn cùng Lý Tứ chuẩn bị đi quán mỳ ăn mỳ.
Khi Trương Sơn nhìn thấy hai người, ngẩn ra một phen, lặng lẽ nháy mắt mấy cái với Lý Mộ, nói: “Lý Mộ, Liễu cô nương, khéo như vậy à...”
Liễu Hàm Yên hôm nay tâm tình hiển nhiên rất tốt, cười cười với hai người, mời nói: “Hai vị bộ khoái đại nhân, muốn cùng đi trong nhà ăn cơm hay không?”
Trương Sơn nhìn nhìn gà cùng cá Lý Mộ xách trong tay, lại nhìn nhìn quán mỳ cách đó không xa, yết hầu giật giật, cao hứng nói: “Được!”
Lý Tứ lắc đầu nói: “Không phiền, chúng ta ăn mỳ.”
Trương Sơn nhíu mày nói: “Có gà có cá, ăn mỳ cái gì...”
Liễu Hàm Yên cười nói: “Không có gì phiền toái, các ngươi mỗi ngày tuần tra vất vả như vậy, đều là vì dân chúng huyện Dương Khâu chúng ta, lại nói các ngươi lại là bằng hữu của Lý Mộ, đi thôi...”
Lý Tứ còn muốn từ chối, Trương Sơn đã từ trong tay Lý Mộ tiếp nhận gà cùng cá, cười nói: “Ta cầm, ta cầm!”
Đi hai bước, hắn bỗng nhìn phía phía trước, nói: “Phía trước không phải đầu nhi sao, muốn mang đầu nhi cũng gọi luôn hay không?”
Liễu Hàm Yên cũng thấy Lý Thanh, nàng nghĩ nghĩ, bước nhanh đi lên phía trước, nói hai câu với Lý Thanh, hai người liền cùng nhau trở về, hiển nhiên là Lý Thanh đồng ý lời mời của nàng.
Vốn chuẩn bị là đồ ăn cho ba người, sau khi ở trên đường đi dạo một vòng, bây giờ cần chuẩn bị của sáu người.
Trương Sơn xung phong nhận việc giết gà giết cá, Lý Mộ và Liễu Hàm Yên ở phòng bếp chuẩn bị, Lý Thanh đi vào, hỏi: “Ta có thể giúp việc gì không?”
Lý Mộ nhìn trái nhìn phải, nói: “Đầu nhi nếu không có việc gì, có thể thái chỗ rau này.”
Nấu cơm đối với Lý Thanh mà nói, có thể có chút khó, nhưng thái rau loại chuyện này, không làm khó được nàng chút nào, con dao kia ở trong tay nàng, Lý Mộ chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, đậu phụ nàng cắt ra, kích thước đều đều, như là một khuôn mẫu khắc ra.
Phòng bếp không lớn, nếu ba người đứng, tỏ ra có chút chật chội, có Lý Thanh và Liễu Hàm Yên, Lý Mộ đi ra khỏi phòng bếp, tới trong sân.
Trương Sơn đang xử lý con cá kia, ngẩng đầu nháy nháy mắt với Lý Mộ, hỏi: “Thu được rồi?”
Lý Mộ hỏi: “Thu cái gì?”
“Còn giả bộ hồ đồ với ta...” Trương Sơn vụng trộm hướng phòng bếp nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói: “Đương nhiên là Liễu cô nương, còn có thể thu cái gì?”
“Ngươi hiểu lầm rồi.” Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Chúng ta là quan hệ hàng xóm bình thường?”
“Bình thường?”
Trương Sơn bĩu môi, nói: “Hàng xóm bình thường nào cùng nhau ra phố mua đồ ăn, ăn cơm ở trong một nồi?”
Lý Mộ nhún nhún vai, nói: “Tin hay không tùy ngươi.”
“Thực không có?”
“Thực không có.”
“Còn muốn gạt ta...” Trương Sơn vẻ mặt không tin, nói: “Ngươi hỏi Lý Tứ một chút, ngươi và Liễu cô nương, giống hai vợ chồng hay không?”
“Không giống.” Lý Tứ ánh mắt hờ hững, nói: “Liễu chưởng quầy phòng thủ tâm lý rất sâu, Lý Mộ tạm thời còn chưa đi đến trong lòng của nàng, bọn họ chỉ có thể nói là bằng hữu quan hệ rất tốt, còn chưa nói tới thích.”
Lý Mộ nhìn Trương Sơn một cái, nói: “Thấy chưa, đây là khác biệt của ngươi cùng Lý Tứ, chúng ta chính là bằng hữu rất thuần khiết...”
Nói đến thuần khiết, Lý Mộ có thể cam đoan, mình đối với Liễu Hàm Yên là rất thuần khiết, nhưng Liễu Hàm Yên đối với mình, lại không nhất định.
Hết chương 164.