Dù sao, nàng từng động dục tình với Lý Mộ, còn ở trên cánh tay hắn sờ đi sờ lại, có lẽ thật sự rắp tâm bất lương đối với hắn.
“Không có ai so với ta càng hiểu nữ nhân hơn, giữa nam nữ, nào có hữu tình thuần khiết.” Lý Tứ liếc Lý Mộ một cái, nói: “Như các ngươi, cho dù không nhất kiến chung tình, sớm hay muộn cũng sẽ lâu ngày sinh tình...”
“Cái này không nhất định.” Trương Sơn cười nhạt đối với lời của Lý Tứ, nói: “Ta cùng lão bà của ta, lâu như vậy cũng chưa sinh tình...”
Lý Tứ nhìn hắn, hỏi: “Lão bà ngươi cũng tính là nữ nhân?”
Trương Sơn ngẩn ra một phen, theo bản năng muốn mở miệng phản bác, lại không biết phải nói gì, nhất thời bi ai, cúi đầu, chuyên tâm giết cá.
Lý Tứ nhìn Vãn Vãn ở trong sân chạy tới chạy lui, chốc lát chạy đến phòng bếp xem Lý Thanh thái rau, chốc lát chạy tới xem Trương Sơn giết cá, nói: “Liễu chưởng quầy không biết trong lòng nghĩ như thế nào, nhưng tiểu nha hoàn này, là thật sự thích đối với Lý Mộ, loại tiểu cô nương tuổi này, dễ lừa nhất...”
Lý Mộ đối với Vãn Vãn, cho tới bây giờ cũng chưa từng lừa gạt.
Tiểu nha đầu đại khái là lúc còn nhỏ bị đói ra bóng ma tâm lý, ai có thể cho nàng ăn no, nàng liền thích người đó.
Lý Mộ mỗi ngày đều cho nàng ăn, Vãn Vãn cũng biết bánh ít đi, bánh quy lại, mỗi ngày giúp Lý Mộ dọn phòng, quét sân, như là đấm lưng bóp vai loại này, càng là chuyện thường.
Nàng bây giờ, xấp xỉ cũng trở thành nha hoàn chung của Lý Mộ cùng Liễu Hàm Yên rồi.
Lúc này, Lý Tứ lại nhìn nhìn phía phòng bếp, nói: “Còn có đầu nhi, gần đây, ánh mắt nhìn ngươi, có chút...”
Lý Mộ hỏi: “Đầu nhi làm sao vậy?”
Nhìn Lý Thanh từ phòng bếp đi ra, Lý Tứ lắc lắc đầu, nói: “Không có gì...”
Đồ ăn hôm nay, đều là Liễu Hàm Yên làm, Trương Sơn lúc ăn cơm, đối với tay nghề làm bếp của Liễu Hàm Yên khen không dứt miệng, vừa lùa cơm, vừa nói: “Không ngờ Liễu cô nương tay nghề làm bếp tốt như vậy, vị kia nhà ta nếu có một nửa tay nghề làm bếp của ngươi, ta chết cũng đáng, về sau nam nhân nào nếu cưới ngươi, thật sự là tổ tiên tích đức tám đời...”
Liễu Hàm Yên mỉm cười, khiêm tốn nói: “Nào có nào có...”
Trương Sơn gắp miếng đồ ăn, nói: “Thật sự, bây giờ có một số nữ hài tử, nữ công không biết, xuống bếp không được, múa đao lộng kiếm trái lại người nào cũng lợi hại, giống Liễu cô nương như vậy không nhiều, người đẹp, tay nghề làm bếp tốt, còn có tiền...”
“Khụ!” Lý Mộ ho nhẹ một tiếng.
“Sao, ta nói không đúng sao?” Trương Sơn liếc Lý Mộ một cái, nói: “Nữ tử thì phải giống Liễu cô nương... , ai, Lý Tứ ngươi đá ta làm gì!”
Lý Tứ cho hắn một ánh mắt, nói: “Lúc ăn cơm yên tĩnh một chút!”
Trương Sơn theo phương hướng ánh mắt Lý Tứ, thấy được Lý Thanh.
Hắn như nghĩ tới cái gì, biến sắc, lập tức nói: “Đầu nhi ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải nói ngươi chỉ biết múa đao kiếm, cũng không phải nói ngươi kém Liễu cô nương...”
“Không sao.” Lý Thanh sắc mặt lạnh nhạt, cũng không để ý, nói: “Ăn cơm đi.”
Có Trương Sơn sinh động không khí, bữa cơm này ăn phi thường náo nhiệt. Liễu Hàm Yên uống chút rượu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, sau khi ăn xong theo Lý Mộ cùng nhau thu thập bát đũa, khóe miệng còn mang theo nụ cười, nói: “Bộ khoái béo kia rất biết nói chuyện...”
Sáng sớm hôm sau, lúc Lý Mộ tới huyện nha, từ trong miệng Lý Tứ biết được, Trương Sơn bởi vì buổi sáng lúc vào nha môn, mũ không đội ngay ngắn, bị Lý Thanh phạt tuần phố ba ngày, trong ba ngày này, hắn phải từ sáng đến tối tuần tra khu trực thuộc của ba người bọn họ, có Trương Sơn tuần tra thay, Lý Mộ cùng Lý Tứ có thể ở phòng trực nghỉ ngơi.
Lý Mộ cũng vui vẻ thanh nhàn, vừa lúc có thể lợi dụng thời gian này tiếp tục đọc sách học tập.
Từ sau khi Thiên Huyễn Thượng Nhân bị tiêu diệt, mọi thứ trong huyện nha đều khôi phục bình thường, Lý Mộ cũng như trút được gánh nặng.
Bây giờ nhớ lại, mấy tháng qua, vẫn luôn có một vị tà tu Động Huyền âm thầm nhìn trộm hắn, lông tóc trên người hắn vẫn sẽ nhịn không được dựng thẳng lên.
May mà Thiên Huyễn Thượng Nhân đã chết, vị tà tu Động Huyền này, ở lúc mư đồ hồn phách âm dương ngũ hành, trình độ cẩn thận tỉ mỉ của gã, quả thực làm người ta giận sôi.
Gã là tỉ mỉ như thế, dẫn tới Lý Mộ bây giờ ngẫm lại, còn cảm thấy gã chết quá mức dễ dàng, không hợp với phong cách hành sự trước đó của gã.
Nhưng, lại cẩn thận nghĩ một chút, cho dù là gã cẩn thận nữa, gặp phải ba cao thủ cùng cấp bậc, xác suất có thể sống sót cũng cực kỳ xa vời.
Lý Mộ hoàn toàn yên tâm, không lo lắng nữa, tới phòng trực của lão Vương, từ trên giá sách tìm một quyển sách phong thuỷ mộ táng để đọc.
Lão Vương nhìn nhìn hắn, hỏi: “Thiên Huyễn Thượng Nhân chết rồi sao?”
Lý Mộ nói: “Chết rồi, bị cường giả Phù Lục phái luyện hóa rồi.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt...” Lão Vương gật gật đầu, tiếp tục bận rộn.
Lão hôm nay hiếm thấy không ngủ trưa, chịu khó khiến Lý Mộ kinh ngạc.
Lão mang mặt đất phòng trực quét sạch sẽ, mang sách trên giá sách chuyển ra, dùng khăn lau cẩn thận lau mỗi một giá sách, thẳng đến khi toàn bộ góc đều không có tro bụi, mới mang những quyển sách này đặt lại tại chỗ.
Sau đó, lão lại mang toàn bộ hồ sơ đều sửa sang lại, dựa theo thời gian, đặt chỉnh tề ở trên cái giá.
Làm xong tất cả cái này, phòng trực vốn hỗn độn đã rực rỡ hẳn lên.
Lý Mộ nhìn trái nhìn phải, nghi hoặc nói: “Ngươi hôm nay làm sao vậy, chịu khó như vậy?”
Lão Vương duỗi người một cái, nói: “Cần rời xa nhà một chuyến, trước khi đi, mang nơi này sửa sang lại một chút, sách, hồ sơ đặt tới vị trí chúng nó nên đặt, miễn cho người tới sau tìm không thấy...”
“Rời xa nhà?” Lý Mộ nghi hoặc nói: “Đi đâu?”
“Rất xa.” Lão Vương cười cười, bỗng nhìn về phía Lý Mộ, nói: “Mấy tháng qua, ta vẫn luôn có vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Lý Mộ buông sách xuống, nói: “Ngươi không biết, ta sao có thể biết?”
“Không, ngươi biết.” Lão Vương nhìn Lý Mộ, mặt lộ nụ cười mỉm.
“Vấn đề gì?” Lý Mộ nhìn lão Vương, luôn cảm thấy lão Vương hôm nay có chút xa lạ.
Lão Vương hỏi: “Ngươi làm như thế nào?”
Lý Mộ nghi nói: “Làm được cái gì?”
Lão Vương mỉm cười với hắn, hỏi: “Ngươi là làm như thế nào, chiếm cứ thân thể Lý Mộ, mà không bị bọn họ phát hiện?”
Lý Mộ ngẩng đầu nhìn lão Vương, không khỏi khắp cả người phát lạnh.
Bí mật lớn nhất của hắn, cứ như vậy bại lộ trước người khác.
Ngay cả Lý Thanh hắn tín nhiệm nhất, cũng không biết bí mật này của hắn, trừ Lý Mộ, một người duy nhất biết trong cơ thể hắn, không còn linh hồn Lý Mộ chủ nhân ban đầu của thân thể, chỉ có một người.
Hung thủ giết hại chủ nhân ban đầu của thân thể.
Thiên Huyễn Thượng Nhân.
Hết chương 165.