Linh ngọc phẩm chất và thể tích khác nhau, ẩn chứa linh khí chênh lệch cũng cực lớn, linh ngọc trong tay Lý Mộ rất nhỏ, linh khí bên trong ẩn chứa, đại khái tương đương với hắn dẫn đường tu hành bảy tám ngày.
Loại công việc này, vừa có thể hấp thu được dục tình, vừa có thể đạt được tài nguyên tu hành, quả thực vẹn toàn đôi bên.
Sau khi hấp thu xong linh khí trong linh ngọc, Lý Mộ nhẹ nhàng bóp, ngọc thạch trong tay liền hóa thành bột mịn.
Hắn chưa đọc sách, tĩnh tọa ở trong phòng trực, dùng Sưu Hồn Phù để tìm tòi ký ức trong đầu.
Lần này hắn tìm kiếm, không phải ký ức của mình, mà là của Thiên Huyễn Thượng Nhân.
Lần trước Thiên Huyễn Thượng Nhân đoạt xá Lý Mộ thất bại, ý thức bị lực lượng thiên địa gạt bỏ, ký ức lại giữ lại ở trong cơ thể Lý Mộ.
Lúc ấy những ký ức đó, sau khi ở trong đầu Lý Mộ lóe trở lại một lát, rất nhanh đã tiêu tán, Lý Mộ cho rằng những ký ức đó hoàn toàn biến mất rồi, trong lúc vô ý sử dụng Sưu Hồn Phù mới phát hiện, những ký ức tiêu tán đó, thật ra còn lưu lại ở trong đầu hắn.
Khiến Lý Mộ ngạc nhiên lẫn vui mừng là, hắn thông qua Sưu Hồn Phù có thể nhìn thấy, không chỉ là ký ức mấy tháng đó Thiên Huyễn Thượng Nhân chiếm cứ thân thể lão Vương, còn có ký ức thuộc về Thiên Huyễn Thượng Nhân đích thực.
Thiên Huyễn Thượng Nhân là một trong mười đại trưởng lão Ma Tông, cường giả Động Huyền, ký ức của gã, so với tàng thư các của nha môn tác dụng đối với Lý Mộ còn lớn hơn nữa.
Tuy Lý Mộ trước mắt chỉ tìm kiếm được một bộ phận ký ức cực ít của gã, nhưng bộ phận nội dung này, lại khiến kiến thức của Lý Mộ cực kỳ mở rộng.
Thi Tông là một trong mười đại phần tông Ma Tông, Thiên Huyễn Thượng Nhân làm trưởng lão Thi Tông, phi thường am hiểu luyện chế thi thể.
Trương lão viên ngoại chết chưa tới nửa tháng, đã bị gã lấy bí pháp luyện thành khiêu cương có mấy chục năm đạo hạnh.
Sau đó, gã lại lấy Âm Dương Ngũ Hành Luyện Hồn Đại Trận, mang thực lực phi cương kia cưỡng ép tăng lên tới có thể so với Động Huyền, trực tiếp lừa gạt ba vị người tu hành Động Huyền của Phù Lục phái cùng huyền tông.
Bây giờ nghĩ đến, cũng khó trách gã quen thuộc như thế đối với tế đàn dưới vịnh Bích Thủy, đối với Thi Tông trưởng lão mà nói, loại dưỡng thi trận đó, chẳng qua là trò trẻ con.
Trong trí nhớ của gã, còn có rất nhiều ma đạo bí thuật tàn nhẫn tanh máu, trừ Âm Dương Ngũ Hành Luyện Hồn Trận, còn có Thập Bát Âm Ngục Đại Trận, Thập Quỷ Khốn Thần Trận vân vân các trận pháp tà đạo, đối với những thứ này, Lý Mộ chỉ là thô sơ giản lược đảo qua, cũng không tìm hiểu kỹ càng.
Thiên Huyễn Thượng Nhân tu hành “Thiên Huyễn Ma Công”, có thể chế tạo ra phân hồn có toàn bộ ký ức của gã, thông qua đoạt xá thân thể người khác, đạt được cuộc sống mới, để đạt tới bất tử bất diệt, Lý Mộ tuy không tính tu tập loại công pháp ma đạo này, nhưng mặc kệ là pháp môn ma đạo hay chính đạo, có chút tính chung, là có thể tham khảo.
Hắn có thể tham khảo phương pháp phân hồn của Thiên Huyễn Ma Công, để lại một kỹ năng giữ mạng cho mình.
Ký ức cả đời Thiên Huyễn Thượng Nhân, Lý Mộ trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng tất cả đều tiêu hóa hết, tìm tòi thời gian rất ngắn, đầu hắn đã có chút căng lên.
Khi hắn tháo Sưu Hồn Phù xuống, tính nghỉ ngơi một lát, một nha dịch từ bên ngoài đi vào, nói: “Lý Mộ, nơi này có thiệp mời của ngươi.”
Lý Mộ tiếp nhận thiệp mời, mở ra xem qua, phát hiện là Từ chưởng quầy đưa tới.
Buổi tối hôm nay, hắn ở Từ phủ bày tiệc, mở tiệc chiêu đãi một ít bạn bè, cũng thuận tiện mời Lý Mộ, cảm tạ ân cứu mạng của Lý Mộ đối với Từ Hạo.
Lý Mộ còn chưa nghĩ ra có đi hay không, so sánh với sơn trân hải vị Từ phủ, hắn vẫn càng thích món ăn gia đình Liễu Hàm Yên làm.
Liễu Hàm Yên hai ngày gần đây tâm tình không tốt, kế hoạch xây dựng chi nhánh Vân Yên các tựa như cũng không thuận lợi.
Trương Sơn về huyện Dương Khâu chưa được mấy ngày, liền lại tới quận thành, hỗ trợ kế hoạch xây dựng Vân Yên các mới.
Trương huyện lệnh làm huyện lệnh Dương Khâu rất nhiều năm, tư cách và sự từng trải đã sớm đủ, trong chuyện Thiên Huyễn Thượng Nhân, tuy về sau mới biết chuyện, nhưng một trong mười đại trưởng lão Ma Tông, Thiên Huyễn Thượng Nhân chết, Dương Khâu huyện nha lập công lớn, hắn làm huyện lệnh, công lao tự nhiên cũng không nhỏ, mượn cơ hội này, được triều đình đề bạt cùng trọng dụng.
Trương Sơn sớm đã có ý từ chức, hôm nay Trương huyện lệnh rời khỏi, hắn cũng mượn cơ hội này, từ chức bộ khoái, tính giúp Liễu Hàm Yên ở quận thành xây dựng Vân Yên các mới, trong mười năm mua được nhà của mình.
Liễu Hàm Yên tuy rất có năng lực, nhưng lại là một nữ tử, ở trên một số chuyện nào đó, không thích hợp xuất đầu lộ diện.
Lý Mộ sau khi hỏi Trương Sơn biết, quận thành lợi ích nghề này, đã sớm bị các thương nhân lớn chia cắt xong rồi, cửa hàng mới muốn chặn ngang một chân, chia một ly canh, hầu như là chuyện không có khả năng.
Trương Sơn nhìn Lý Mộ, hỏi: “Cần nhờ Lý Tứ hỗ trợ hay không?”
Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Không cần.”
Lý Tứ dù sao cũng là ở phủ quận thừa ăn cơm mềm, tuy quận thành không ai có thể bắt nạt được hắn, nhưng bảo hắn đi ỷ thế hiếp người, cũng không quá thực tế.
Lý Mộ đi đến nội viện, Liễu Hàm Yên ngồi ở bên cạnh bàn đá, một tay chống má, khuôn mặt u sầu.
Lý Mộ đi đến đối diện nàng ngồi xuống, hỏi: “Ngươi tính làm sao bây giờ?”
Liễu Hàm Yên nói: “Hiệu sách, nhạc phường, diễn lâu những ngành nghề này, đã bị những người đó chiếm cứ chặt chẽ, hắt nước không lọt, thật sự không được, thì không mở chi nhánh nữa, dù sao huyện Dương Khâu bốn cửa hàng cũng đủ chúng ta tiêu cả đời.”
“Không nghĩ những thứ này nữa.” Nàng lắc lắc đầu, đứng lên, nói: “Ngươi muốn ăn gì, ta đi nấu cơm.”
So với Từ phủ mời tiệc, Lý Mộ vẫn thích ăn ở nhà, hắn tùy tay ném thiệp mời ở trên bàn, nói: “Tùy tiện đi, ngươi làm cái gì ta ăn cái đó.”
Ánh mắt Liễu Hàm Yên lơ đãng liếc một cái, thấy thiệp mời này rất tinh xảo đẹp đẽ, mở ra nhìn nhìn, kinh ngạc nói: “Từ gia sao có thể mời ngươi?”
Lý Mộ kinh ngạc nói: “Ngươi biết Từ gia?”
“Đương nhiên.” Liễu Hàm Yên cầm thiệp mời, nói: “Bọn họ còn là nhà buôn khổng lồ của quận thành, nếu bọn họ đồng ý hỗ trợ, chuyện chi nhánh, căn bản không tính là gì.”
Liễu Hàm Yên chờ mong nhìn Lý Mộ, hỏi: “Từ gia bày tiệc thế mà lại mời ngươi, còn là Từ chưởng quầy tự mình mời, ngươi và hắn rất quen thuộc sao?”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Cũng chỉ từng gặp một lần thôi.”
Nhìn thấy vẻ mặt của Liễu Hàm Yên, Lý Mộ liền biết bữa tiệc này là không tránh được rồi.
Lý Mộ và Từ chưởng quầy, tuy chỉ gặp mặt một lần, nhưng sau bữa tiệc, Lý Mộ chỉ là nhắc tới với ông, chuyện hắn có người bạn muốn ở quận thành mở cửa hàng, ông vẫn bày tỏ ra ý chiếu cố mãnh liệt.
Hết chương 206.