Đại Chu Tiên Lại (Dịch Full)

Chương 298 - Chương 298. Cân Nhắc (2)

271-315 - Chương 298. Cân nhắc (2)
Chương 298. Cân nhắc (2)

Hơn nữa, mục đích tranh đấu đảng phái cũ mới, tuy là vì quyền lực, nhưng ít ra nữ hoàng bệ hạ là thật sự để ý dân chúng, để ý dân ý, từ chuyện Dương huyện, có thể nhìn ra đảng mới cùng đảng cũ khác nhau.

Vì đạt được niệm lực, đạt được dân chúng kính yêu, Lý Mộ cũng cần đặt chân ở dân chúng.

Nếu nói như vậy, hắn quả thật là người phe nữ hoàng bệ hạ.

Cẩn thận liệt kê nhiều chỗ tốt như vậy, Lý Mộ rốt cuộc ý thức được, cái này với hắn mà nói, là một cơ hội khó được.

Sau khi cẩn thận phân tích lợi hại, Lý Mộ rất nhanh đã quyết định.

Hắn không chỉ cần đứng về phía nữ hoàng, còn phải cố gắng trở thành tâm phúc của nàng, một là vì quán triệt chính nghĩa trong lòng, hai là vì phấn đấu bớt đi mấy chục năm, không ai có thể ngăn cản dụ hoặc bớt đi mấy chục năm phấn đấu.

“Không hổ là người ngay cả trời đất cũng dám mắng.” Lâm quận thủ vui mừng nhìn Lý Mộ, nói: “Chuyện đảng cũ phái người ám sát ngươi, ta sẽ tấu rõ với bệ hạ, bệ hạ hẳn là sẽ phái người hộ tống ngươi đi Thần Đô. Đến Thần Đô rồi, những người đó liền không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, trước đó, ngươi không cần đến quận nha nữa, xử lý tốt chuyện trước khi rời đi.”

Trước khi rời khỏi Bắc quận, việc đầu tiên Lý Mộ cần làm, tự nhiên là lại đi Bạch Vân sơn một chuyến, mang chuyện này báo cho Liễu Hàm Yên.

Bạch Vân phong, sau khi tách ra ba ngày, khi Liễu Hàm Yên lại nhìn thấy Lý Mộ, có chút không dám tin vào đôi mắt của mình.

Nàng chạy đến bên người Lý Mộ, kinh ngạc nói: “Chàng sao nhanh như vậy đã tới?”

Lý Mộ nắm tay nàng, nói: “Ta nhớ nàng.”

Liễu Hàm Yên nhìn nhìn mấy người trong điện, sắc mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Các sư huynh sư tỷ còn đó.”

Mấy ông bà lão trong điện đồng thời ngẩng đầu nhìn trời.

Nàng kéo Lý Mộ đi đến trong góc, trên mặt tuy tràn đầy ý mừng, lại vẫn trách cứ: “Về sau không thể như vậy, hai chúng ta đều phải cố gắng tu hành.”

Lý Mộ thở dài nói: “Về sau cho dù là ta muốn đến, cũng không thể thường đến nữa.”

Liễu Hàm Yên lập tức khẩn trương hẳn lên, hỏi: “Vì sao?”

Lý Mộ nói: “Ta sắp tới bị điều đi Thần Đô.”

Liễu Hàm Yên ngẩn ra một phen, hỏi: “Chàng phải đi Thần Đô?”

Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Bệ hạ bảo ta đi làm bộ đầu của đô nha.”

Hắn lại nhìn về phía Liễu Hàm Yên, nói: “Nếu nàng không hy vọng ta đi, ta sẽ không đi nữa.”

Liễu Hàm Yên hỏi: “Vậy chẳng phải là kháng chỉ?”

Lý Mộ ôm nàng, nói: “Vì nàng, kháng chỉ tính là gì, cùng lắm thì không làm bộ khoái nữa.”

Khóe miệng Liễu Hàm Yên tràn ra ý cười, sau đó hỏi: “Chàng muốn đi không?”

Sau khi cẩn thận cân nhắc, tới Thần Đô, đối với Lý Mộ mà nói, lợi lớn hơn hại, hắn thở dài, nói: “Nếu là đi Thần Đô, thì không thể thường xuyên đến thăm nàng nữa.”

“Không sao, trong một năm này, ta đại bộ phận thời gian, hẳn là sẽ theo sư phụ bế quan, cho dù chàng tới Bạch Vân sơn, cũng chưa chắc gặp được ta.” Liễu Hàm Yên tựa đầu lên ngực hắn, nói: “Ta cùng Vãn Vãn từ nhỏ ở Thần Đô lớn lên, thật ra càng quen cuộc sống ở nơi đó hơn. Đến lúc đó, chúng ta trực tiếp đi Thần Đô tìm chàng.”

Nàng tuy cũng muốn mỗi tháng đều có thể gặp Lý Mộ, lại sẽ không đi can thiệp quyết định của hắn, tựa như hắn không can thiệp mình.

Vãn Vãn sau khi biết được tin tức về sau phải về Thần Đô, tỏ ra có chút hưng phấn, hỏi: “Tiểu thư, công tử, chúng ta một năm sau, thật sự muốn về Thần Đô sao?”

Lý Mộ cười hỏi: “Ngươi muốn về Thần Đô sao?”

Vãn Vãn gật gật đầu, nói: “Thần Đô cái gì cũng tốt, có rất nhiều đồ ăn ngon, chơi vui, ăn ngon, chỉ là luôn có một số kẻ đáng ghét, nếu không phải vì trốn bọn họ, chúng ta cũng sẽ không đến Bắc quận.”

Một lần này rời khỏi, trong một năm, Lý Mộ liền rất ít có cơ hội trở về nữa.

Hắn ở lại Bạch Vân sơn bảy ngày, bầu bạn Liễu Hàm Yên cùng Vãn Vãn bảy ngày, trước khi đi, Liễu Hàm Yên kiên trì bảo hắn mang đi Thanh Huyền kiếm.

Bạch Ất kiếm đối với Lý Mộ bây giờ mà nói, lúc đối địch, đã có chút không đủ, nếu không phải có Sở phu nhân khống chế, kiếm này căn bản không đủ để ứng đối cường giả cảnh giới thứ tư.

Thanh Huyền kiếm là pháp bảo thiên giai cực phẩm, mấy con rối Bạch Ất kiếm không thể phá vỡ, ở dưới Thanh Huyền kiếm, so với đậu phụ không có gì khác nhau.

Lấy Thanh Huyền kiếm mượn dùng Trảm Yêu Hộ Thân Quyết phóng ra mưa kiếm, không biết lại sẽ có uy lực như thế nào.

Lý Mộ tạm thời để Thanh Huyền kiếm ở trong hồ thiên không gian, đợi tới khi gặp kẻ địch không thể chiến thắng lại dùng.

Lần này rời khỏi Bắc quận, trong khoảng thời gian ngắn, không có khả năng trở về, Lý Mộ còn muốn từ biệt một số người.

Hắn tới động phủ của Bạch Yêu Vương, lại chỉ gặp được Thanh Ngưu tinh.

Thanh Ngưu tinh lắc đầu nói: “Yêu vương cùng phu nhân, còn có hai vị tiểu thư, ba ngày trước đã rời khỏi Bắc quận, đi Vân Trung quận du ngoạn, có thể cần một tháng sau mới trở về.”

Chưa gặp được cả nhà bọn họ, Lý Mộ chỉ có thể bảo Thanh Ngưu tinh truyền tin tức thay, sau đó rời khỏi động phủ này, tới huyện Dương Khâu.

Dương Khâu huyện nha, Lý Mộ từ trong miệng Chu bộ đầu biết được, mấy ngày trước, không đợi huyện lệnh mới đến nhận chức, Trương huyện lệnh đã sốt ruột không chờ nổi đưa cả nhà rời khỏi.

Chuyện Sở Giang Vương, tuy không ở huyện Dương Khâu, nhưng cũng thật sự dọa gã rồi.

Trương huyện lệnh lần này phải đi Trung quận nhậm chức, Lý Mộ đi cũng là Trung quận, chẳng qua hai người phân biệt ở nha môn khác nhau.

Lý Mộ vẫn rất hoài niệm thời gian ở huyện Dương Khâu, Trương huyện lệnh tuy nhát như chuột, nhưng lúc không nên hàm hồ, tuyệt đối không hàm hồ, cũng không biết thượng quan đô nha là tính tình gì, hắn dù sao chỉ là làm việc sai lại, nếu là trưởng quan bất nhân, thời gian về sau cũng khó chịu.

Sau khi tới huyện nha, Lý Mộ tới chùa Kim Sơn.

Trong chùa, Huyền Độ nhìn hắn, cười nói: “Chúc mừng Tam đệ thăng quan.”

Lý Mộ lắc đầu nói: “Thần Đô mạch nước ngầm mãnh liệt, triều đình tranh đấu không ngừng, cũng không tính là việc vui gì.”

Huyền Độ mỉm cười, nói: “A Di Đà Phật, ta tin tưởng, lấy bản lãnh Tam đệ, nhất định có thể ở Thần Đô bình yên đặt chân.”

Hắn nói xong, lại nhìn về phía Tiểu Ngọc, hỏi: “Sát khí trong cơ thể Tiểu Ngọc cô nương đã độ hóa hết, ngươi kế tiếp có tính toán gì không?”

Thiếu nữ mê mang lắc lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết, ta trước kia đều là đi theo phụ thân ăn xin khắp nơi.”

Huyền Độ nói: “Bệ hạ tuy miễn trừ tội trạng của ngươi, nhưng đảng cũ chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tha ngươi, một khi ngươi xuất hiện ở trong tầm nhìn của bọn họ, sẽ lâm vào nguy hiểm, ngươi nếu không chỗ nào để đi, bần tăng trái lại có một chỗ đề cử.”

Tiểu Ngọc hỏi: “Nơi nào?”

Hết chương 298.

Bình Luận (0)
Comment