Đại Chu Tiên Lại (Dịch Full)

Chương 347 - Chương 347. Cải Trang (1)

316-360 - Chương 347. Cải trang (1)
Chương 347. Cải trang (1)

Chu Đình đi vào thư phòng, buồn rầu nói: “Đại ca, Xử nhi đã chết.”

Trong thư phòng, một bóng người vĩ ngạn nói: “Ta đã biết.”

Bóng người đó thở dài, xoay người nhìn hắn, nói: “Ta đã sớm báo cho đệ, phải nghiêm khắc kiềm chế bản thân, quản giáo tốt con cái, ngươi còn không nghe, phóng túng nó ở Thần Đô làm bậy, mới nhận lấy hậu quả xấu hôm nay.”

Chu Đình cực kỳ bi ai nói: “Bây giờ nói những thứ này đều đã muộn, Xử nhi đã chết, hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội thành quỷ cũng không có. Đệ nhất định phải bắt lấy hung thủ giết chết Xử nhi, mang hắn bầm thây vạn đoạn!”

Bóng người đó trầm mặc một lát, hỏi: “Hình bộ nói như thế nào?”

Chu Đình nghiến răng nói: “Hình bộ hoài nghi là có cường giả cảnh giới thứ năm, che trời qua biển, mượn danh trời phạt, hại chết Xử nhi.”

Bóng người đó bấm ngón tay tính toán, lắc đầu nói: “Cái chết của Xử nhi, không có người khác tham dự, quả thực có liên quan với bộ đầu kia.”

Chu Đình trừng lớn đôi mắt, hắn tuy rất muốn khiến Lý Mộ chết, nhưng lại không cho rằng, cái chết của Chu Xử, là Lý Mộ gây ra, hắn một bộ đầu cảnh giới thứ ba, căn bản không có loại năng lực đó.

Nhưng đại ca có tu vi Động Huyền, có thể biết tinh tượng, đo lường thiên cơ, cũng không có khả năng tính sai.

Chu Đình nổi giận nói: “Thật là hắn, hắn là như thế nào hại chết Xử nhi?”

Bóng người đó lắc lắc đầu, nói: “Thiên cơ khó dò, có thể tính ra Xử nhi chết có liên quan với hắn, đã là cực hạn.”

Chu Đình nói: “Ta đi cầu viện trưởng, đi cầu bệ hạ, bọn họ nhất định có thể tính ra toàn bộ!”

Bóng người đó lắc đầu nói: “Viện trưởng cùng bệ hạ tu vi tuy cao, nhưng thứ bọn họ có thể tính, sẽ không nhiều hơn ta quá nhiều, vẫn là đừng đi quấy rầy bọn họ. Bộ đầu kia rốt cuộc là giết chết Xử nhi như thế nào, không khó biết được, chỉ cần thi triển nhiếp hồn chi thuật đối với hắn, chân tướng tự sẽ rõ ràng.”

Chu Đình nghĩ nghĩ, khó có thể tin nói: “Hiện trường không có dấu vết sử dụng phù lục, cũng không có đạo thuật như vậy, chẳng lẽ, thật là trời?”

Bóng người đó trầm mặc một lát, thản nhiên nói: “Nếu là như thế, việc này, ngươi không cần truy cứu nữa.”

Chu Đình ngẩn ra một phen, sau đó bộ mặt dữ tợn nói: “Chẳng lẽ Xử nhi của đệ phải chết uổng sao?”

“Nếu là trời phạt, đó là ý trời.” Bóng người kia nói: “Ý trời là trên hết, Chu gia không thể mất đại nghĩa, đệ phải lấy đại cục làm trọng.”

Chu Đình trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Đệ biết rồi.”

Chu phủ.

Làm gia tộc có quyền thế nhất của Đại Chu, quy mô Chu phủ, ở Thần Đô, so với Tiêu thị vương phủ, chỉ có hơn chứ không kém.

Phủ đệ Chu gia nam bắc dài hơn trăm trượng, đông tây rộng cũng hơn năm mươi trượng, phủ đệ hơn mười lớp sân, diện tích cực rộng, Chu gia nhân khẩu thịnh vượng, trong nhà huynh đệ bốn người, đều ở trong triều đảm nhiệm chức vị quan trọng, Thần Đô có câu, một cái Chu gia, chống đỡ nửa triều đình Đại Chu, cũng không có chút khoa trương nào.

Lúc này, trong Chu phủ, trong một chỗ sân, biết được tin Chu Xử chết, một phụ nhân trung niên khóc ngất mấy lần, lại tỉnh lại.

“Xử nhi, Xử nhi đáng thương của ta…”

Tiếng khóc đau thương của nàng xuyên thấu tường sân, nha hoàn hạ nhân đi ngang qua đều cúi đầu, vội vàng đi qua.

Hai vị tỷ tỷ của Chu Xử đã gả ra khỏi Chu gia, nghe tin vội vàng chạy về, làm bạn ở bên cạnh phụ nhân khuyên giải an ủi.

Phụ nhân khóc hết nước mắt, cầm lấy tay Chu Đình, trong mắt tràn đầy sát ý, nghiến răng nói: “Lão gia, người hại chết Xử nhi, nhất định phải mang hắn thiên đao vạn quả, lại mang hồn hắn câu đến, ngày đêm chịu u hỏa thiêu đốt!”

Chu Đình điềm nhiên nói: “Yên tâm đi, ta nhất định khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không xong, để an ủi Xử nhi trên trời có linh thiêng!”

Một thiếu phụ bên cạnh phụ nhân ngẩng đầu, nhìn Chu Đình, nói: “Cha, lúc con đến, nghe tướng công nói, chuyện này xử lý không tốt, rất dễ dàng kích lên dân chúng xôn xao, cha nếu không vào cung một chuyến, đi cầu muội, đi cầu bệ hạ, chủ trì công đạo cho đệ đệ.”

Một thiếu phụ khác bên cạnh nàng mặt có sự bất nhẫn, mấy lần mở mồm, cuối cùng vẫn thở dài, cũng chưa nói ra cái gì.

Chu Đình nói: “Từ khi chúng ta để nàng gả cho tiền thái tử, bệ hạ đã canh cánh trong lòng đối với Chu gia, ba năm qua, nàng lại cố ý xa cách đối với Chu gia, ta lần này vào cung đi cầu nàng, chỉ sợ…”

Thiếu phụ mở miệng trước hết nói: “Mặc kệ thế nào, Xử nhi cũng là người thân của nàng, nàng cho dù máu lạnh vô tình nữa, cũng sẽ không bỏ mặc đối với cái chết của Xử nhi nhỉ?”

Phụ nhân kia cũng nghiến răng mở miệng: “Nếu là nàng không gặp ông, ông liền cầu đại ca đi gặp. Nàng tuy là bệ hạ, chẳng lẽ ngay cả cha đẻ cũng không gặp sao?”

Chu Đình cúi đầu nói: “Đại ca muốn ta lấy đại cục làm trọng, hắn là không có khả năng nhúng tay chuyện này.”

Phụ nhân phẫn nộ nói: “Đại cục, đại cục, mạng Xử nhi cũng không còn nữa, hắn còn muốn nhìn chung đại cục cái gì, chuyện này cũng liên quan mặt mũi cùng tôn nghiêm Chu gia.”

“Câm mồm.” Chu Đình răn dạy nàng một câu, nói: “Vì một ngày này, Chu gia chúng ta đã đợi mấy trăm năm, trọng trách trên người đại ca, không phải chúng ta có thể tưởng tượng.”

Hắn che giấu bi thương trong mắt, sửa sang lại cổ áo, nói: “Ta vào cung trước.”

Hoàng cung.

Chu Đình đứng ở trước một tòa cung điện, khom người nói: “Chu mỗ có chuyện quan trọng muốn gặp bệ hạ, còn xin Thượng Quan cô nương thông báo thay một tiếng.”

Nữ quan trẻ tuổi nói: “Xin lỗi, bệ hạ hôm nay ở trên tu hành có điều cảm ngộ, sáng sớm đã bế quan, Chu đại nhân có chuyện gì, có thể chờ chầu sớm ngày mai nói sau.”

Chu Đình trầm mặc một lát, nói: “Đã như vậy, bản quan đi về trước.”

Nữ quan trẻ tuổi xoay người xuyên qua cung điện, tới vườn hoa hậu điện.

Mai đại nhân đứng ở phía sau một bóng người, nói: “Bệ hạ, hôm nay ở trước Thần Đô nha…”

Nữ hoàng nói: “Trẫm biết hết rồi.”

Thanh âm của nàng uy nghiêm vô cùng, tựa như không mang theo bất cứ cảm tình gì.

Mai đại nhân do dự một chớp mắt, mở miệng nói: “Bệ hạ, hành vi của Chu Xử, đã dẫn tới dân oán, tuy hắn bởi Lý Mộ mà chết, nhưng cái chết của hắn, cũng không thể trách tội đến trên người Lý Mộ, nếu không, chỉ sợ lòng dân Thần Đô bệ hạ thật không dễ gì tụ lên, sẽ tan mất.”

Nữ hoàng nhìn phía trước, nói: “Ngươi đối với Lý Mộ, tựa như rất che chở.”

Mai đại nhân nói: “Hắn là thần từ Bắc quận mang đến, sau khi hắn đến Thần Đô, làm mỗi một việc, đều là vì dân chúng, vì bệ hạ, thần chỉ là cảm thấy, người như hắn, không nên gặp phải loại bất công này.”

Nữ hoàng hỏi: “A Cách, ngươi thấy thế nào?”

Hết chương 347.

Bình Luận (0)
Comment