Nữ quan trẻ tuổi nghĩ nghĩ, nói: “Tuy hắn có đôi khi nói năng không giữ mồm, nhưng lại là một người tốt, một viên quan tốt, Thần Đô thiếu, chính là người như vậy, Chu Xử chết bởi Tử Tiêu Thần Lôi, mà hắn chỉ là một tiểu tu Tụ Thần, có lẽ, là có người khác đang vu oan hãm hại, đục nước béo cò.”
Nữ hoàng phất ống tay áo, trong hư không, xuất hiện một hình ảnh rõ ràng.
Trong hình ảnh, Chu Xử thái độ kiêu ngạo, uy hiếp người nhà người chết kia, dẫn tới dân chúng oán giận.
Bộ đầu trẻ tuổi đưa tay chỉ trời, lớn tiếng chửi mắng: “Tặc lão thiên, ngươi nếu có mắt, thì không nên để người tốt gặp oan, để loại kẻ ác này làm hại nhân gian!”
Vừa dứt lời, trên trời đánh xuống bốn đạo Tử Tiêu Thần Lôi, Chu Xử ngăn cản ba lần, vẫn là ở dưới một tia sét cuối cùng, hóa thành tro bụi.
Nữ quan trẻ tuổi cùng Mai đại nhân đều là lần đầu tiên thấy một màn như vậy, trên mặt lộ ra nét chấn động, thật lâu khó có thể hoàn hồn.
Hồi lâu, nữ quan trẻ tuổi mới hỏi: “Bệ hạ, chẳng lẽ hắn thật sự có thể câu thông thiên đạo?”
Nữ hoàng chưa trả lời, chỉ là nói: “Các ngươi đi xuống trước đi, chuyện này, ngày mai triều đình bàn tiếp.”
Sau khi hai người lui ra, nữ hoàng một mình một người đứng ở trong vườn hoa, khí chất trên người dần dần đã xảy ra biến hóa.
Trên thân thể của nàng, loại khí tức thượng vị giả ngạo nghễ thiên hạ, cao cao tại thượng kia dần dần thu liễm biến mất, đứng ở chỗ này, tựa như chỉ là một nữ tử bình thường.
Dần dần, ngay cả khuôn mặt của nàng cũng đã xảy ra một ít biến hóa, khuôn mặt vốn thanh lệ động lòng người dần dần biến thành bình thường, áo mũ trên người, cũng biến ảo thành một món quần áo bình thường.
Bóng người của nàng biến mất ở tại chỗ, cùng lúc đó, đầu đường Thần Đô có thêm một nữ tử áo xanh.
Dân chúng qua lại ngoài đường cũng chưa phát hiện, trong dòng người bên cạnh đột ngột có thêm một người.
Nữ tử áo xanh đi đến trước một sạp mỳ, chủ sạp mỳ nhìn thấy nàng, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: “Cô nương, ngài rất lâu chưa tới.”
Nữ tử ngồi ở trên sạp mỳ, nói: “Một bát mỳ.”
Ông chủ dứt khoát chà chà tay, nói: “Được rồi, vẫn là quy củ cũ, bỏ ít hành, không cần rau thơm.”
Giờ phút này đang giờ cơm, thực khách trên sạp mỳ không ít, những người này vừa ăn, còn vừa nói chuyện với nhau.
“Hôm nay một màn sét đánh Chu Xử, quả thực sảng khoái lòng người, các ngươi đều thấy rồi chứ?”
“Không có, lúc ta chạy tới, đều đã xong hết rồi. Như thế nào, ngươi lúc ấy ở hiện trường?”
“Bỉ nhân may mắn có mặt, Chu Xử kia, bị tia sét màu tím bổ một phát, ngay cả cặn bã cũng không còn lại “
“Mau, nói cho chúng ta một chút, bát mỳ này ta mời.”
Nghe nói cơm hôm nay có người mời, người nọ lại thêm một đĩa thịt bò, hướng mọi người, bắt đầu kể lại.
Hắn từ Chu Xử coi trời bằng vung cỡ nào, từ Thần Đô nha đi ra, uy hiếp người nhà của người chết, đến Lý bộ đầu tức sùi bọt mép, giận dữ chỉ trời, trời đất cảm tâm của hắn, đánh xuống mấy tia sét, trừ mối hại này cho Thần Đô, sau khi bị Hình bộ mang đi, trên công đường, mắng to cha của Chu Xử, quả thực sảng khoái lòng người.
Trong quá trình kể, chính hắn tăng thêm một ít chi tiết, lại bỏ thêm một ít cảm xúc nhuộm đẫm, mọi người nghe mà sắc mặt ửng đỏ, tựa như đích thân tới hiện trường, tận mắt chứng kiến.
Nói xong, hắn còn không quên cảm thán một câu, “Lý bộ đầu thật sự là một bộ đầu tốt, hắn là thật sự nghĩ cho dân chúng, đứng ở bên chúng ta.”
Lại có thực khách thở dài: “Một lần này hắn kết thù tới chết với Chu gia rồi, không biết Chu gia sẽ trả thù như thế nào, nếu không còn Lý bộ đầu, Thần Đô có thể lại khôi phục đến loại bộ dáng đó của ngày xưa không?”
“Sẽ không, chúng ta đã viết vạn dân thư, bệ hạ nhất định sẽ trả Lý bộ đầu công đạo.”
Nữ tử áo xanh ăn mỳ xong, nghe mọi người thảo luận một lúc, mới trả tiền rời khỏi.
Lý phủ.
Khi Lý Mộ cùng Tiểu Bạch về nhà, thuận tiện mua một ít đồ ăn, hai người sau khi về nhà, liền ở phòng bếp bận rộn.
So sánh với ở bên ngoài ăn cơm, hắn rất hưởng thụ cảm giác hai người cùng nhau xuống bếp.
Trước kia cùng hắn cùng nhau xuống bếp là Liễu Hàm Yên, sau khi tới Thần Đô, người bên cạnh hắn liền biến thành Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch ở dưới sự dạy dỗ của Lý Mộ, tay nghề làm bếp đã đăng đường nhập thất, có thể làm trợ thủ đủ tư cách của Lý Mộ.
Sau khi ăn xong, Lý Mộ nói cho Tiểu Bạch, chuyện hắn ngày mai phải vào cung.
Đến lúc đó, hắn sẽ đưa nàng đến đô nha trước.
Tiểu Bạch lo lắng hỏi: “Nữ hoàng bệ hạ sẽ trách cứ ân công sao?”
Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Không biết.”
Dù sao, hiểu biết của hắn đối với nữ hoàng, đều là là tin vỉa hè, nàng thật sự là người thế nào, Lý Mộ cũng không rõ.
Nhưng, đối với vụ án này, hắn cũng không có sợ hãi.
Có Thanh Tâm Quyết, nhiếp hồn chi thuật vô dụng đối với hắn, chỉ cần hắn không thừa nhận, thì không ai có thể mang cái chết của Chu Xử trực tiếp đổ lỗi ở trên người hắn.
Về phần sưu hồn, thuật này thương tổn cực lớn đối với người ta, hơn nữa là không thể nghịch, trừ phi là việc lớn cực kỳ mấu chốt, liên quan đến quốc gia, liên quan đến xã tắc, nếu không triều đình không có khả năng thi hành đối với quan lại.
Có lòng dân, triều đình vô luận xử trí thế nào đối với hắn, đều phải cẩn thận.
Tiểu Bạch kiên định nói: “Ta nghe nói nữ hoàng bệ hạ đẹp như thiên tiên, tâm địa cũng rất thiện lương, nàng nhất định sẽ không oan uổng ân công.”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Ta tin tưởng bệ hạ.”
Không nói tướng mạo, đối với phương diện khác của nữ hoàng, Lý Mộ thật ra là có lòng tin.
Hắn đến Thần Đô, là vì nữ hoàng, mà hắn trong khoảng thời gian này, sở dĩ có thể không sợ hãi gì, muốn làm gì thì làm, cũng là bởi vì sau lưng có nữ hoàng đang chống lưng.
Nữ nhân đối với bộ dạng của nữ nhân khác, luôn có sự chú ý thật lớn, Tiểu Bạch chớp mắt, nói: “Đẹp như thiên tiên, là xinh đẹp cỡ nào?”
Lý Mộ xoa xoa đầu của nàng, nói: “Cái gì đẹp như thiên tiên, là vì đó là bệ hạ, bệ hạ cho dù là bộ dạng xấu nữa, cũng không có ai dám nói nàng xấu, muốn biết cái gì là đẹp như thiên tiên, ngươi trở về phòng soi gương một chút.”
Tiểu Bạch ngẩn ra một lát, mới ý thức được Lý Mộ là đang khen nàng, sắc mặt ửng đỏ, có chút co quắp nói: “Ta đi rửa bát.”
Da mặt thiếu nữ vẫn có chút mỏng, nếu là Liễu Hàm Yên, có thể đã ngã vào trong lòng Lý Mộ, chàng chàng thiếp thiếp rồi.
Lý Mộ về phòng, khoanh chân ngồi xuống không bao lâu, cơn mệt mỏi dần dần ập tới.
Trong lúc ngủ mơ, trước mắt hắn bỗng nhiên dâng lên một trận sương mù, có bóng người nữ tử hiện lên.
Nhìn thấy nữ tử quen thuộc kia, Lý Mộ ngẩn ra một phen, mặt lộ vẻ sợ hãi, kinh hãi nói: “Không phải chứ, lại tới rồi?”
Hết chương 348.