Thôi Minh giờ phút này thậm chí hoài nghi, Lý Mộ không tiếc đối địch với bốn đại thư viện, cải cách chế độ tuyển quan của Đại Chu, đưa ra khoa cử, có phải chỉ là vì nhân cơ hội nhúng tay Tông Chính tự hay không, vì hôm nay...
Người này tâm cơ sâu, bố cục tỉ mỉ, làm người ta sợ hãi...
Lại nghĩ đến Lý Mộ vừa rồi nụ cười ý vị sâu xa kia, Thôi Minh chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, một luồng khí lạnh, từ xương cụt xộc thẳng lên đỉnh đầu...
Lý Mộ kia, lộ số thật sâu!
Trong Trung Thư Tỉnh, Thôi Minh vội vàng đi ra.
Hắn lập tức đi ra khỏi hoàng cung, hướng Nam Uyển mà đi.
Hai mặt nam bắc của hoàng cung, có Nam Uyển và Bắc Uyển, Bắc Uyển nhiều quan viên ở, Nam Uyển đều là quyền quý ở, hoàng thân quốc thích, công hầu tử tước, đều ở Nam Uyển.
Phò mã phủ, công chúa phủ, cũng ở Nam Uyển.
Thôi Minh vẫn chưa về nhà, cũng không đi công chúa phủ, mà là đi vào một tòa nhà cao cửa rộng khác.
Đây là một phủ đệ xa hoa đến cực điểm, ở cửa đặt hai con sư tử đá, hình thể khổng lồ, sống động như thật, khi Thôi Minh đến gần, hai con sư tử đá đồng thời quay đầu, trong mắt bắn ra ánh sao.
Thôi Minh hừ lạnh một tiếng, hai con sư tử đá run lên, thế mà đều quay đầu, không dám đối diện với ánh mắt hắn.
Lúc này, cửa phủ đệ mở ra, một nam tử bộ dáng hạ nhân từ trong cửa đi ra, người chưa tới, tiếng tới trước, “Người nào ở trước cửa phủ Thọ Vương làm càn?”
Thôi Minh lạnh lùng nhìn một cái, người nọ nhìn thấy hắn, nháy mắt liền biến sắc, “Phò mã gia, ngài có chuyện gì sao?”
Thần Đô không có mấy ai không biết phò mã của Vân Dương công chúa, hắn không chỉ có tu vi cao thâm, còn ở địa vị cao, đứng hàng Trung Thư thị lang, là một trong những nhân vật trụ cột của đảng cũ, hắn tuy là quản gia Thọ Vương phủ, lại cũng không dám chậm trễ.
Thôi Minh hỏi: “Vương gia có ở trong phủ hay không?”
Hạ nhân đó nói: “Vương gia có nhà, mời phò mã gia, ta dẫn ngài đi gặp Vương gia.”
Lấy thân phận Thôi Minh, tự nhiên không có khả năng để hắn ở chỗ này chờ, hắn đã truyền âm hạ nhân trong phủ, bản thân thì trực tiếp dẫn Thôi Minh vào phủ.
Thọ Vương phủ, trong hậu hoa viên, một gã mập mạp dáng người phúc hậu, quần áo đẹp đẽ quý giá, đang ngồi ở trên ghế, rung đùi đắc ý.
Hắn thể trọng không nhẹ, địa vị ở trong triều cũng cực kỳ nặng.
Người này là Thọ Vương, hoàng tộc Đại Chu, em trai cùng cha khác mẹ của tiên đế, cũng là Tông Chính tự khanh.
Trong vườn hoa dựng một sân khấu kịch, diễn viên vương phủ đang hát “Lừa quân vương, gạt hoàng thượng, nam nhi từ hôn chiêu đông sàng, giết vợ diệt con mất lương tâm, bức tử Hàn Kỳ ở triều đình”, chính là vở kịch Thần Đô mấy ngày nay thịnh hành nhất, Trần Thế Mỹ.
Thọ Vương nghe diễn viên hát hí khúc, thị nữ rót trà ở bên cũng không khỏi nghe đến xuất thần, không cẩn thận đánh đổ nước trà, tràn ra trên bàn.
Một quản gia nhìn thấy, cả giận nói: “Sao lại đánh đổ trà!”
Thị nữ phục hồi tinh thần, phụ thân cúi đầu, khi nhìn thấy vết trà trên bàn, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, lập tức quỳ ở trên mặt đất, thất kinh nói: “Vương gia, xin lỗi.”
Thọ Vương phất phất tay, nói: “Muốn nghe đứng sang bên nghe, đừng quấy rầy bổn vương.”
Thị nữ nhẹ nhàng thở ra, sau khi dùng ống tay áo lau hết vết trà trên bàn, nhanh chóng lui đến một bên.
Khi một quản gia khác dẫn theo Thôi Minh đi vào, Thọ Vương sờ sờ cái bụng tròn xoe, nói: “Thôi đại nhân hôm nay sao có rảnh đến phủ bổn vương. Người đâu, lấy cái ghế cho Thôi đại nhân, cùng nhau xem kịch.”
“Bản quan có chuyện quan trọng bàn bạc với vương gia.” Thôi Minh đi đến dưới sân khấu kịch, nhìn những diễn viên kia một cái, nói: “Các ngươi đi xuống đi.”
Động tác của một đám diễn viên khựng lại, ánh mắt nhìn về phía Thọ Vương.
“Ai da, bổn vương đang nghe cao hứng, Trần Thế Mỹ vong ân phụ nghĩa, vứt bỏ vợ con kia, sẽ lập tức bị đánh chết.” Trên mặt Thọ Vương lộ ra sự chưa hết thèm, vẫn bất đắc dĩ phất phất tay, nói: “Các ngươi đi xuống đi.”
Diễn viên trong vườn hoa vội vàng rời khỏi, Thôi Minh nhìn về phía mấy tên hộ vệ phía sau Thọ Vương, nói: “Các ngươi cũng đi xuống đi.”
Các hộ vệ đó lộ ra vẻ mặt do dự, Thọ Vương lại phất phất tay, nói: “Các ngươi đi xuống đi, Thôi đại nhân là người một nhà.”
Thủ lĩnh hộ vệ kia nói: “Thuộc hạ lo lắng có biến cố khác.”
Thọ Vương nói: “Có thể có biến cố gì, lấy tu vi Thôi đại nhân, cũng có thể bảo vệ được bổn vương, đi xuống đi đi xuống đi.”
Mấy tên hộ vệ lúc này mới rời khỏi.
Sau khi mấy người rời khỏi, Thôi Minh hai tay kết ấn, ném ra mấy khối linh ngọc, trước tiên ở chung quanh bố trí một cái trận pháp cách âm.
Thọ Vương kinh ngạc nói: “Rốt cuộc là chuyện gì, đáng giá Thôi đại nhân cẩn thận như vậy?”
Sau khi bố trí xong trận pháp cách âm, Thôi Minh mới nhìn về phía Thọ Vương, nói: “Bản quan gặp một chút phiền toái, cần Thọ Vương điện hạ giúp đỡ.”
Thọ Vương nhìn trái nhìn phải, nói: “Thôi đại nhân cẩn thận như vậy, chỉ sợ ngươi gặp được phiền toái không phải nhỏ?”
Thôi Minh nói: “Phiền toái là lớn hay nhỏ, phải xem thái độ Tông Chính tự, một vị tự thừa mới tới Tông Chính tự, điện hạ biết không?”
Thọ Vương kinh ngạc nói: “Có chuyện này?”
Thôi Minh biết lấy thân phận Thọ Vương, không có khả năng thường xuyên đi Tông Chính tự, giải thích: “Triều đình tiến hành thay đổi chế độ đối với Tông Chính tự, từ nay về sau Tông Chính tự có hai vị thiếu khanh, hai vị tự thừa, vị tự thừa mới tới kia, đã mang đến một ít phiền toái cho bản quan.”
Thọ Vương hỏi: “Một tên Tông Chính tự thừa nho nhỏ, có thể mang đến phiền toái gì cho Thôi đại nhân?”
Thôi Minh nói: “Hai mươi năm trước, bản quan khi ở huyện Dương Khâu làm huyện lệnh, từng xử trí một gia tộc cấu kết với tà tu, kết quả Tông Chính tự thừa kia, bây giờ cắn ngược lại một cái, nói xấu bản quan giết cả tộc nhà vợ.”
“Đợi chút đợi chút.” Thọ Vương nghi hoặc hỏi: “Ngươi xử trí một gia tộc cấu kết với tà tu, vì sao là giết cả tộc vợ?”
Vẻ mặt Thôi Minh khựng lại, sau đó nói: “Trong gia tộc đó, có một nữ tử, từng là vợ chưa cưới của bản quan, nhưng bọn họ cấu kết tà tu, quốc pháp không tha, bản quan quân pháp bất vị thân, nhịn đau chém, lại không ngờ bị người ta lấy cái này vu hãm.”
“Câu chuyện xưa này, nghe sao có chút quen thuộc…” Thọ Vương gãi gãi đầu, như là nhớ tới cái gì, giật mình nói: “Bổn vương nhớ ra rồi, khi Cửu Giang quận thủ cấu kết Ma Tông, cũng là Thôi đại nhân quân pháp bất vị thân. Kỳ quái, nhà nhạc phụ Thôi đại nhân, sao luôn làm loại chuyện này, nếu không phải biết Thôi đại nhân công chính vô tư, giơ lê đao, đối với thê tử cũng không mềm lòng, bổn vương thiếu chút nữa cho rằng chuyện xưa Trần Thế Mỹ kia, chính là lấy ngươi làm nguyên hình đấy.”
Thôi Minh vẻ mặt mất tự nhiên nói: “Cái này sao có khả năng?”
Hết chương 416.