Thọ Vương cười nói: “Bản quan chỉ là nói một chút thôi, nhưng Trần Thế Mỹ vở kịch này vẫn là xem rất hay, Thôi đại nhân lát nữa có thể cùng bổn vương xem một lần nữa.”
“Không cần, trong nha môn bản quan còn có chuyện quan trọng.” Thôi Minh nhìn Thọ Vương, nói: “Chuyện này, có liên quan danh dự bản quan, kính nhờ Thọ Vương điện hạ rồi.”
Thọ Vương gật gật đầu, nói: “Có gì đâu, Thôi đại nhân là người một nhà, bổn vương như thế nào cũng không thể nhìn ngươi gặp chuyện, bổn vương lập tức đi Tông Chính tự một chuyến.”
Thôi Minh chắp tay nói: “Cảm tạ vương gia.”
Nửa canh giờ sau, cửa Tông Chính tự.
Một chưởng cố mới tới ở cửa đứng xa xa nhìn một tên mập hướng bên này đi tới, hỏi: “Tên mập này là ai, làm sao dám ở trong cung tùy tiện đi lại?”
“Mắt chó của ngươi mù rồi, đó là tự khanh đại nhân!” Một tên chưởng cố khác đạp một cước ở trên mông hắn, chạy như điên qua, nịnh nọt nói: “Tự khanh đại nhân, ngài hôm nay sao lại có rảnh tới đây?”
Thọ Vương nhìn hắn, hỏi: “Nghe nói trong tự có một vị tự thừa mới tới, hắn tên là gì, bây giờ ở nơi nào?”
Chưởng cố đó nói: “Ở nha phòng.”
Thọ Vương vào Tông Chính tự, được chưởng cố kia dẫn theo, tới một tòa nha phòng, nhìn một người ngồi ở trong nha phòng, hỏi: “Ngươi chính là Trương Xuân?”
Trương Xuân ngẩng đầu hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
Chưởng cố đó vội vàng giải thích: “Trương đại nhân, vị này là tự khanh đại nhân, cũng là Thọ Vương điện hạ, còn không mau mau chào.”
Trương Xuân lúc này mới đứng lên, chắp tay nói: “Ra mắt tự khanh đại nhân.”
Thọ Vương đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Là ngươi muốn cáo trạng Thôi thị lang, cáo trạng chuyện gì, có chứng cớ hay không?”
Trương Xuân trầm giọng nói: “Việc này đã trôi qua hơn hai mươi năm, lấy chứng cứ khó khăn, nhưng giữa trời đất, tự có công đạo, việc Thôi Minh kia làm, có thể giấu được người trong thiên hạ, lại khó có thể lừa gạt ông trời!”
Thọ Vương nhíu mày nói: “Thôi thị lang thật sự phạm tội giết cả tộc nhà vợ?”
“Không chỉ một lần.” Trương Xuân nói: “Hắn vốn là người huyện Dương Khâu Bắc quận, định ra hôn ước với một nữ tử huyện Dương Khâu không bao lâu, liền đu bám hào tộc nơi đó, sau khi giết chết nữ tử kia, lại kết thân với nữ tử địa phương hào tộc, trước khi thành thân, con gái Cửu Giang quận thủ tới du lịch Bắc quận, hắn lại quen biết con gái Cửu Giang quận thủ, vì tiền đồ của mình, hắn giết chết nữ tử hào tộc kia, hơn nữa vu oan hãm hại, tru di cả tộc nữ tử kia, cưới con gái Cửu Giang quận thủ. Vài năm sau, Cửu Giang quận thủ cấu kết Ma Tông, lại là Thôi Minh tố giác, Cửu Giang quận thủ bị xử trảm cả nhà, bản quan bây giờ hoài nghi, Cửu Giang quận thủ, cũng là bị hắn vu hãm. Thôi Minh người này, am hiểu nhất, chính là mưu hại giết vợ, mượn cái này để hắn một bước lên mây.”
“Không bằng cầm thú, quả thực không bằng cầm thú!” Sắc mặt Thọ Vương đỏ lên, nhịn không được nhảy cẫng lên mắng to: “Loại cầm thú này, chẳng phải là ngay cả Trần Thế Mỹ cũng không bằng, nên thiên đao vạn quả, chết một nghìn lần một vạn lần.”
Sau khi mắng xong, hắn thở hổn hển, mới phát hiện tên chưởng cố kia cùng Trương Xuân ngạc nhiên nhìn hắn.
Thọ Vương ngẩn ra một phen, lập tức ý thức được thân phận cùng lập trường của mình, ho nhẹ một tiếng, nói: “Đây chỉ là phán đoán của ngươi, đường đường phò mã, quan to tứ phẩm, sao cho phép bởi một chút phán đoán của ngươi, liền tùy ý vu hãm?”
Trương Xuân nói: “Có phải vu oan mưu hại hay không rất đơn giản, chỉ cần để cường giả cảnh giới thứ bảy, nhiếp hồn đề ra nghi vấn một phen đối với hắn, tất cả đều rõ ràng chân tướng.”
Thọ Vương liếc hắn, hỏi: “Ngươi cho rằng cường giả cảnh giới thứ bảy là rau cải trắng sao, Thần Đô mới có mấy người cảnh giới thứ bảy, ngươi là muốn quấy nhiễu mấy vị viện trưởng, hay là muốn làm phiền bệ hạ, vô duyên vô cớ, nhiếp hồn đối với phò mã đương triều, quan to tứ phẩm của triều đình, uy nghiêm triều đình ở đâu, uy nghiêm hoàng thất ở đâu?”
Trương Xuân nói: “Tự khanh đại nhân là đang bảo vệ Thôi Minh sao?”
Thọ Vương cả giận nói: “Ngươi còn dám hoài nghi bổn vương công chính, vu khống, ngươi muốn tố cáo Thôi thị lang, lấy ra chứng cứ, vu cáo mệnh quan triều đình, là tội lớn!”
Trương Xuân hỏi: “Nếu ta có chứng cớ thì sao?”
Thọ Vương đảo mắt, sau đó hừ lạnh một tiếng, nói: “Bổn vương nói thật cho ngươi biết đi, Thôi đại nhân mặc kệ phạm vào tội gì, Tông Chính tự này, đều sẽ che chở hắn, ngươi hết hy vọng đi.”
Trương Xuân cắn răng nói: “Quan lại bao che cho nhau, hắc ám, Tông Chính tự các ngươi thực con mẹ nó hắc ám!”
Thọ Vương khinh thường nhìn hắn, nói: “Tông Chính tự này, họ Tiêu không họ Trương, chỉ cần ở đây một ngày, phải nghe bổn vương, trừ phi ngươi có lá gan bẩm báo triều đình, bẩm báo trước mặt bệ hạ, làm cho cả Thần Đô đều biết chuyện này “
Thọ Vương khinh rẻ Trương Xuân một phen, liền phất tay áo nghênh ngang bỏ đi.
Đi ra khỏi Tông Chính tự, hắn ho khan vài tiếng, phun ra một cục đờm, hung tợn nói: “Phì, cặn bã!”
“Cầm thú!”
“Không đáng làm người!”
“Không bằng heo chó!”
...
Thọ Vương hùng hùng hổ hổ rời khỏi Tông Chính tự, chưởng cố kia mờ mịt sờ sờ đầu, không hiểu vương gia sao lại nói vậy.
Vị tự thừa mới tới này, tuy là có chút không biết quan sát tình thế, không biết tốt xấu, nhưng vô luận như thế nào, cũng không thể gọi là cặn bã.
Càng đừng nói hình dung cầm thú, không phải con người, không bằng heo chó, nếu Trương tự thừa nói đều là thật, ngược lại là Thôi thị lang, phò mã gia đương triều, mới xứng đôi với những từ này.
Ngẫm lại đoạn lời Trương Xuân vừa rồi nói, chưởng cố này cũng không khỏi có chút lạnh toát trong lòng.
Năm lần bảy lượt làm ra việc giết vợ diệt tộc, chỉ là vì tiền đồ của mình, loại người này, dùng cầm thú heo chó các từ hình dung, cầm thú heo chó chỉ sợ cũng sẽ cảm thấy bị mạo phạm.
Trong Tông Chính tự, Phùng tự thừa đi đến trong nha phòng của Trương Xuân, thản nhiên hỏi: “Điều tự khanh đại nhân vừa rồi nói, Trương đại nhân nghe hiểu hết chưa?”
Vừa rồi hắn ở bên ngoài, cũng nghe được Thọ Vương giận dữ nói đoạn lời đó.
Thôi thị lang Tông Chính tự nhất định bảo vệ, ai tới cũng vô dụng, Thọ Vương điện hạ làm Tông Chính tự khanh, ở Tông Chính tự có được quyền uy tuyệt đối.
Trương Xuân căn bản không thèm để ý hắn, ngẩn ra tại chỗ thật lâu, mới dần dần lấy lại tinh thần.
Hắn đi đến ngoài cửa, hỏi một tiểu lại: “Thọ Vương điện hạ, họ Tiêu sao?”
Tiểu lại đó dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, nói: “Đương nhiên, Thọ Vương điện hạ là đệ đệ của tiên đế, là hoàng tộc, sao có khả năng không họ Tiêu?”
Trương Xuân sờ sờ cằm, mỉm cười nói: “Hay...”
Không bao lâu, Trung Thư Tỉnh, Thôi Minh cũng từ trong miệng Phùng tự thừa, biết được một màn vừa rồi xảy ra ở Tông Chính tự.
Thọ Vương không phụ hắn nhờ vả, ngay lập tức chấn nhiếp Trương Xuân, điều này làm hắn tạm thời nhẹ nhàng thở ra.
Hết chương 417.