Đại Chu Tiên Lại (Dịch Full)

Chương 431 - Chương 431. Rời Khỏi Thần Đô

406-450 - Chương 431. Rời khỏi Thần Đô
Chương 431. Rời khỏi Thần Đô

Lý Mộ nhìn nhìn nàng đeo hành lý căng phồng, bất đắc dĩ nói: “Chúng ta cũng không phải chuyển nhà, ngươi mang đồ đạc như vậy làm gì?”

Tiểu Bạch đeo chặt bọc hành lý nhỏ, nói: “Đây là quà ta mang cho Liễu tỷ tỷ cùng Vãn Vãn tỷ tỷ.”

Tiểu hồ ly tuy bình thường hơi ngốc, ngẩn ngơ chút, nhưng rất có lòng, Lý Mộ cũng liền không nói cái gì nữa.

Hắn đang muốn ra ngoài, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Tiểu Bạch: “Trở lại Bắc quận, nếu Liễu tỷ tỷ hỏi ngươi, ta ở Thần Đô có hái hoa ngắt cỏ hay không, ngươi trả lời như thế nào?”

Tiểu Bạch không cần nghĩ ngợi nói: “Bên người ân công, trừ ta, không có tiểu hồ ly tinh khác.”

“Tốt lắm.” Lý Mộ vỗ vỗ đầu của nàng, nói: “Xuất phát!”

Không hái hoa ngắt cỏ, cùng bên người không có nữ nhân xuất hiện, là hoàn toàn không giống nhau.

Trừ Mai đại nhân, từng có tiếp xúc gần gũi với Lý Mộ, còn có hảo tỷ muội trước kia của nàng ở Diệu Âm phường, đám người Diệu Diệu, Âm Âm, Tiểu Thất, Thập Lục, cùng với nữ hoàng hai lần tới nơi này ăn chực.

Tuy bản thân Lý Mộ không thẹn với lòng, nhưng vẫn trước đó tiêm một liều dự phòng cho Tiểu Bạch, miễn cho nàng ngốc nghếch nói năng không biết kiêng dè, đến lúc đó còn nói ra lời gì không nên nói.

Bây giờ xem ra, tiểu nha đầu cũng không ngốc như Lý Mộ tưởng tượng.

Hai người đi mãi ra khỏi thành, đi ra khỏi khu vực cấm bay ngoài thành Thần Đô, Lý Mộ quay đầu nhìn nhìn Thần Đô thành xa xôi, lấy ra hai tấm Thần Hành Phù cao cấp, một tấm đưa cho Tiểu Bạch, một tấm khác dán ở trên người mình, ngay sau đó, hai người liền đều bay lên trên không, rất nhanh biến mất ở chân trời.

Kẻ thù của hắn ở Thần Đô không ít, dám nghênh ngang rời khỏi Thần Đô, tự nhiên là có chỗ dựa.

Thần Hành Phù cao cấp Liễu Hàm Yên nhờ Lý Tứ đưa tới cho hắn, dùng để chạy trốn, ước chừng có một xấp thật dày, dưới Động Huyền, bất cứ kẻ nào bụng dạ khó lường, muốn đi theo bọn họ, ngay cả bóng lưng bọn họ cũng đừng nghĩ nhìn thấy.

Ngay sau khi hai người biến mất không lâu, trên đường cái, nơi phía sau bọn họ ban đầu cách không xa, một bóng người khoác áo choàng xốc lên nón che trên đầu, trên mặt lộ ra vẻ chấn động.

“Nhanh như vậy!”

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời phía trước, thời gian mấy nhịp thở, hắn đã không nhìn thấy bóng dáng hai người nữa.

Loại tốc độ này, mặc dù hắn tế ra pháp bảo tốc độ nhanh nhất, cũng xa xa không bằng.

Đứng ở tại chỗ kinh nghi một trận, hắn chỉ có thể quay trở lại.

Một lần nữa đi vào Thần Đô, hắn ở trên vài con đường lượn vài vòng, mới tới một chỗ phủ đệ của Nam Uyển.

Người này sau khi tiến vào phủ đệ, đi thẳng đến sân chỗ sâu nhất, trong sân có đối thoại ngắn ngủi truyền đến.

Một lát sau, trong phòng trong sân đó liền truyền đến tiếng cái bàn lộn một vòng, đồ sứ vỡ vụn, cùng với phụ nhân điên cuồng tức giận mắng...

Công chúa phủ.

Sau khi từ Tông Chính tự trở về, phò mã phủ đã bị kê biên tài sản, bao gồm tòa nhà ở trong, tất cả tài sản của phò mã phủ đều bị triều đình sung công, Thôi Minh chỉ có thể ở công chúa phủ.

Trong một phòng ngủ của công chúa phủ, tiếng rên rỉ lúc trầm lúc bổng, kéo dài không dứt, hai canh giờ sau, Thôi Minh mới từ phòng ngủ đi ra.

Lúc hắn đẩy cửa, mơ hồ có thể thấy được đầy một phòng cảnh xuân.

Thôi Minh đứng ở trong sân, sửa sang lại đai lưng một chút, một hạ nhân từ bên ngoài đi vào, khom người nói: “Phò mã, Lý Mộ vừa rồi đã rời khỏi Thần Đô.”

Nghe được tên Lý Mộ, sắc mặt Thôi Minh liền trầm xuống.

Hắn dùng hơn hai mươi năm thời gian, mới từng bước một đi đến vị trí Trung Thư thị lang, trong đó, không biết trải qua bao nhiêu gian khổ cùng khúc chiết, hao phí bao nhiêu tinh huyết, mới có địa vị hôm nay.

Trong một đêm, Lý Mộ đã khiến hắn mất đi toàn bộ.

Loại chênh lệch cùng biến chuyển thật lớn này, suýt nữa khiến tâm tính hắn hoàn toàn sụp đổ, nảy sinh tâm ma, tuy thật không dễ gì áp chế tâm ma, nhưng cũng đã tổn thất mấy năm đạo hạnh, làm cảnh giới ngã xuống trên diện rộng, thiếu chút nữa liền từ Tạo Hóa ngã về Thần Thông cảnh.

Việc lần này, không chỉ sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với hắn ngày sau tu hành, hắn muốn Đông Sơn tái khởi, cũng chỉ có thể đợi tới khi Tiêu thị trọng đăng đại vị.

Tất cả cái này, đều là vì Lý Mộ, gã hận không thể mang hắn lột da rút gân cạo xương luyện phách, nhưng ở Thần Đô, có bệ hạ che chở, gã không có bất cứ cơ hội nào để động thủ.

Lý Mộ rời khỏi Thần Đô, chính hợp ý gã.

Thôi Minh hỏi: “Hắn đi đâu?”

Hạ nhân đó nói: “Nhìn từ phương hướng hắn ra khỏi thành, hẳn là Bắc quận.”

“Bắc quận...”

Thôi Minh nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ âm tình bất định.

Bắc quận với hắn mà nói, ý nghĩa bất phàm.

Bắc quận là khởi điểm của hắn, hắn chính là từ Bắc quận bước ra bước đầu tiên, từng bước một đi đến hôm nay.

Nhưng Bắc quận cũng là điểm cuối của hắn, bởi vì hơn hai mươi năm trước sơ sẩy lúc ở Bắc quận, hắn tích lũy cùng cố gắng hơn hai mươi năm, nước chảy về biển đông.

Thôi Minh lẩm bẩm: “Lý Mộ tên này giả dối như cáo, Thần Đô bao nhiêu người hận hắn thấu xương, hận chỉ mong hắn chết không toàn thây, hắn sao có khả năng sẽ bỗng nhiên rời khỏi Thần Đô, tới Bắc quận, chẳng lẽ...”

Thôi Minh bỗng nhiên tỉnh dậy: “Chẳng lẽ hắn muốn tìm đến Tô Hòa?”

Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt hắn hoàn toàn âm trầm xuống.

Một Sở phu nhân, đã khiến hắn gần như mất đi tất cả, nếu là chuyện hắn năm đó vì đu bám Sở gia, hại chết Tô Hòa lại bị vạch trần ra, miễn tử kim bài cũng không cứu được mạng của hắn.

Hoặc là hắn bây giờ rời khỏi Thần Đô.

Hoặc là Lý Mộ sau khi rời khỏi Thần Đô, không bao giờ về được nữa, khiến hắn cùng Tô Hòa vô cùng có khả năng trở thành quỷ tu, cùng nhau vĩnh viễn ở lại Bắc quận.

Thôi Minh trầm giọng hỏi: “Liễu Lão đã trở lại rồi sao?”

Hạ nhân kia lắc lắc đầu, nói: “Không có.”

Thôi Minh mặt lộ vẻ nghi ngờ, Liễu lão bị hắn sai đi Bắc quận, điều tra chuyện Sở Vân Nhi cùng Tô Hòa, đến nay đã hơn nửa tháng, hoàn toàn không có tin tức. Một cường giả cảnh giới thứ năm, rời khỏi Thần Đô, chỉ cần không đi đối đầu phật đạo tứ tông lục phái, hầu như có thể đi ngang các quận, lão khả năng xảy ra chuyện là không lớn, nhưng nếu là không gặp chuyện, lại vì sao nhiều ngày như vậy, một chút tin tức cũng không có?

Thôi Minh ở trong sân đi qua đi lại, Liễu lão đi, bên cạnh hắn, liền không có người để dùng nữa.

Nhưng Lý Mộ cùng Tô Hòa, lại đều là nhất định phải chết, bọn họ không chết, chết chính là bản thân Thôi Minh.

Sắc mặt Thôi Minh biến ảo một hồi lâu, cuối cùng khẽ cắn môi, lật tay, trên tay xuất hiện một gương đồng to bằng bàn tay.

Hắn đi đến thư phòng, cắn rách đầu ngón tay, lấy máu làm mực, ở trên gương đồng viết xuống mấy hàng chữ.

Sau đó, hắn buông gương đồng xuống, hai tay giao nhau, sau khi tạo vài cái ấn quyết, đánh một luồng linh lực vào gương đồng, trên gương đồng chợt lóe ánh sáng màu trắng, chữ viết màu máu bên trên chậm rãi biến mất, như là bị cái gì cắn nuốt...

Hết chương 431.

Bình Luận (0)
Comment