Hoàng cung.
Trong ngự hoa viên.
Trong vườn hoa muôn hoa đua thắm khoe hồng, bốn mùa không tàn, nữ hoàng chậm rãi đi ở trong bụi hoa, Mai đại nhân từ bên ngoài đi vào, nói: “Bệ hạ, Lý Mộ đã rời khỏi Thần Đô, trong một đoạn thời gian ngắn ngủn hắn rời khỏi, trong những căn nhà kia ở Nam Uyển Bắc Uyển đã truyền ra không ít động hướng, thật sự không cần phái người đi bảo hộ hắn sao?”
Nữ hoàng mỉm cười, nói: “Hắn cũng không có không chịu nổi như ngươi nghĩ, ngay cả Thiên Huyễn Thượng Nhân cũng chết trong tay hắn, những người đó lại có thể làm gì hắn. Ngươi từng thấy hắn bắt nạt người khác, có khi nào thấy người khác bắt nạt hắn?”
Mai đại nhân cẩn thận suy nghĩ, phát hiện quả thật là như vậy.
Lý Mộ tuy đắc tội nhiều người, nhưng người dám bắt nạt hắn, kết cục đều không tốt lắm, bị phạt một trận roi là nhẹ, nghiêm trọng một chút, cái đầu trên cổ khó bảo toàn, càng nghiêm trọng hơn, ở bên đường bị bổ thành tro bụi...
Ngay cả phò mã của Vân Dương công chúa, cũng bị hắn thiết kế mất quan chức, kê biên tài sản, không ít người trong triều ở sau lưng đều gọi hắn là tiểu hồ ly bên cạnh bệ hạ.
Mai đại nhân hồi nhớ lại quá trình quen biết với Lý Mộ, hắn nói chuyện nhẹ nhàng, bộ dạng ưa nhìn, thích cười, làm việc trực tiếp, lòng có chính khí, không muốn thỏa hiệp... , ai ngờ được hắn bắt đầu chơi xấu, thế mà cũng là đầy bụng ý nghĩ xấu.
Nàng nghĩ như vậy, ánh mắt lơ đãng đảo qua nữ hoàng, phát hiện trên mặt của nữ hoàng mang theo nụ cười mỉm, dung nhan trong nháy mắt này, thậm chí vượt qua trăm hoa nở rộ trong vườn hoa.
Mai đại nhân có nháy mắt thất thần, từ sau khi gả vào thái tử phủ, nàng đã rất ít ở trên mặt bệ hạ nhìn thấy nụ cười như vậy...
Thần Đô.
Việc phò mã Thôi Minh ở hai mươi năm trước giết vợ diệt tộc, theo Vân Dương công chúa lấy ra miễn tử kim bài tiên đế ngự ban, Thôi Minh được thả ra từ Tông Chính tự, nhiệt độ nghị luận của dân chúng cũng dần dần tiêu giảm.
Hí kịch Trần Thế Mỹ ở Thần Đô trào lưu nhất thời, ở dưới sự tỏ vẻ của người đảng cũ, cũng bị phong cấm.
Vở kịch này, đề cập phò mã, công chúa, thậm chí là hoàng thái phi, có hiềm nghi ánh xạ, bôi đen hoàng tộc, các hí lâu lớn, từ nay về sau không cho phép diễn vở này nữa, ai làm trái xử trí theo luật.
Từ sau khi mấy nhà hí lâu ôm tâm lý may mắn bị đóng cửa tiệm, trong lúc nhất thời, Trần Thế Mỹ phổ biến một thời, Thần Đô không ai truyền xướng nữa.
Dân chúng tuy không dám nói rõ, nhưng trong lòng tất nhiên là tránh không được nhạo báng.
Cái gì ánh xạ, bôi đen, chỉ toàn là lời nói vô căn cứ, sự thật sẽ chỉ so với hí kịch càng đen tối hơn, Trần Thế Mỹ trong kịch, vứt bỏ vợ con, cuối cùng rơi vào kết cục không được chết tử tế, Thôi phò mã ngoài đời, làm hết việc ác, so với Trần Thế Mỹ kia còn đáng hận hơn ngàn lần vạn lần, cuối cùng không phải vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, tiếp tục làm hoàng thân quốc thích của hắn?
Vụ án Thôi Minh, từ đây kết thúc.
Thần Đô mỗi ngày có càng nhiều việc lớn xảy ra, triều đình sau khi cải cách chế độ tuyển quan, trận đầu khoa cử, liền trở thành điều quan trọng nhất trước mắt, nhân tài ba mươi sáu quận đề cử dần dần hội tụ ở Thần Đô, chuyện đã xảy ra mấy ngày trước, rất nhanh sẽ bị quên đi
Bắc quận.
Bạch Vân sơn.
Lần trước Lý Mộ theo Ngọc Chân Tử về núi, thủ sơn đệ tử của tổ đình Phù Lục phái đã từng gặp hắn, Lý Mộ sau khi nói rõ ý đồ đến, hai đệ tử tự mình dẫn hắn cùng Tiểu Bạch tới Bạch Vân phong.
Bốn người đáp ở trên quảng trường trước đạo cung đỉnh Bạch Vân phong, trong đạo cung có người sinh ra cảm ứng, hai người từ trong cung đi ra.
Một ông lão, một bà lão, bà lão bên phải, đạo hiệu Hoa Dương Tử, lần trước chính là bà mang Lý Mộ cùng Liễu Hàm Yên du lãm toàn bộ Bạch Vân sơn.
Sau khi chào nhau, bà lão dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lý Mộ.
Lần trước thấy hắn, hắn chỉ vừa mới Tụ Thần, chẳng qua là hơn hai tháng không gặp, khí tức trên người hắn đã cực kỳ mờ mịt, hiển nhiên đã bước vào Thần Thông.
Người tư chất bình thường, từ Tụ Thần đến Thần Thông, cần dùng mười năm hai mươi năm thậm chí lâu hơn, hắn lại chỉ dùng hai tháng.
Loại tốc độ tu hành này, quả thực làm người ta sợ hãi, đuổi sát tuyệt đỉnh thiên tài của tổ đình.
Những thiên tài đó tốc độ tiến vào trung tam cảnh mặc dù nhanh, nhưng đó là có mười năm tích lũy trở lên, tích lũy dày bùng nổ mạnh, một hơi phá cảnh, bà lần trước gặp Lý Mộ, hắn chỉ là Tụ Thần bình thường mà thôi.
Không hề nghi ngờ, trong hai tháng này, hắn nhất định gặp cơ duyên to lớn.
Mỗi người đều có cơ duyên, bà lão không nghĩ kỳ nữa, cười nói: “Ta mang ngươi đi chỗ ở của Liễu sư muội.”
Trên Bạch Vân phong, một đỉnh núi thiên địa linh lực cực kỳ dư thừa.
Đại bộ phận đệ tử trên núi đều ở cùng một chỗ, chỉ có trưởng lão cùng với đệ tử hạch tâm cảnh giới Thần Thông trở lên, mới có tư cách ở trên núi mở chỗ ở độc lập.
Liễu Hàm Yên làm đồ đệ của thủ tọa, thân phận tương đương với trưởng lão, nơi ở, linh khí dư thừa, phong cảnh tú lệ, là nơi vô số đệ tử trên núi, thậm chí không ít trưởng lão cũng hâm mộ.
Giờ phút này, nàng ngồi ở bên cạnh bàn đá trong sân, một tay chống má, nhìn mây trôi từ trước mắt từ từ bay qua, hạc trắng ở trong đám mây bay múa hót vang, lại không lòng dạ nào ngắm cảnh, cũng vô tâm tu hành, theo thói quen bắt đầu phát ngốc.
Đám mây bay qua đỉnh núi xa xa, ở trong mắt nàng, dần dần biến ảo thành bộ dáng một người.
Lúc còn nhỏ bị cha mẹ bán tới nhạc phường, mỗi ngày ăn không đủ no, luyện đàn luyện đến mức cánh tay không thể nâng lên, nàng cũng cắn răng chịu đựng qua được, hôm nay lại khó có thể nhịn được nỗi nhớ đối với một người.
Trong hai tháng, nàng không chỉ một lần muốn cùng Vãn Vãn đi Thần Đô tìm Lý Mộ, lại không chỉ một lần khắc chế ý tưởng này.
Mười mấy năm qua, nàng lần đầu tiên tìm được chỗ dựa của mình, nhưng lại không muốn hoàn toàn coi hắn là chỗ dựa, vì có năng lực cùng nhau đối mặt một vài thứ với hắn, nàng thật không dễ gì hạ được quyết tâm, mới làm quyết định này, tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng.
Buổi tối ngày đó, chuyện trơ mắt nhìn hắn một mình đối mặt nguy cơ sinh tử, mà nàng chỉ có thể tránh ở nơi an toàn, nàng không muốn trải qua lần thứ hai nữa.
Vãn Vãn hai tay chống má, ngồi ở đối diện nàng, lẩm bẩm: “Cũng không biết công tử ở Thần Đô thế nào, ăn ngon không, mặc tốt không, ở được không, có bị người ta ức hiếp hay không, Thần Đô những người xấu đó, thích nhất bắt nạt người ta.”
Nghe Vãn Vãn nói như vậy, Liễu Hàm Yên cũng không tránh khỏi bắt đầu lo lắng.
Ở Thần Đô hơn mười năm, Thần Đô là bộ dáng thế nào, nàng rõ ràng hơn so với bất luận kẻ nào.
Hết chương 432.