Không vẽ cái bánh lớn, không nói chuyện lý tưởng, cách vài ngày thăng chức một lần, thêm lương một lần, xin phép không hỏi nguyên do, cũng không để hắn tăng ca, ngược lại tự mình hy sinh giấc ngủ, đêm khuya còn dạy hắn thần thông thuật pháp, chính nàng có thể bắt nạt Lý Mộ, nhưng người khác tuyệt đối không được...
Có thủ trưởng như vậy, Lý Mộ có thể làm cả đời.
Lý Tứ những lời đó tuy không nên nói, nhưng lại nói rất đúng.
Nữ hoàng thiếu tình cảm, cho nên càng thêm quý trọng tình cảm.
Chỉ cần tốt đối với nàng một phần, nàng sẽ trả mười phần, cho nên Lý Mộ luôn nhịn không được đối với nàng tốt hơn nữa.
Chu Vũ lấy ra mấy lá bùa, mấy món pháp bảo, hơn nữa dạy Lý Mộ phương pháp sử dụng.
Sau khi nhận lấy mấy thứ này, Lý Mộ hí hửng nói: “Cảm ơn bệ hạ, nếu không có việc khác, thần đi về trước.”
Chu Vũ nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi lấy một giọt tinh huyết, trẫm chế tác một cái mệnh phù cho ngươi, ngày sau ngươi gặp nguy hiểm, trẫm liền có thể cảm ứng được.”
Lý Mộ quyết đoán cắt ngón tay, ép ra một giọt tinh huyết.
Tuy mệnh phù không cứu được mạng của hắn, nhưng cái này ít nhất đại biểu thái độ của nữ hoàng.
Hắn đã lấy Thượng Quan Ly làm mục tiêu, thứ Thượng Quan Ly có, hắn cũng phải có.
Sau khi trong đầu sinh ra ý tưởng này, Lý Mộ luôn cảm thấy chỗ nào không đúng, giống như mình đang cùng Thượng Quan Ly tranh thủ tình cảm hậu cung.
Điều này làm hắn không khỏi nhớ tới giấc mơ quá đáng buổi tối ngày đó, không khỏi giật mình một cái, cũng không dám suy nghĩ lung tung nữa.
Có lẽ, chính là vì hắn luôn muốn tranh thánh sủng với Thượng Quan Ly, mới có thể gặp ác mộng rúc vào trong lòng nữ hoàng...
Chưa chú ý tới vẻ mặt của Lý Mộ, Chu Vũ khẽ lật tay, trong tay đã có thêm một khối linh ngọc vuông vắn.
Nàng vươn ngón trỏ, ở trên hư không nhanh chóng vẽ một phù văn, ngón tay búng khẽ, phù văn màu vàng đó liền tiến vào linh ngọc. Sau khi một giọt tinh huyết kia của Lý Mộ dung nhập linh ngọc, hắn trong cõi nào đó cảm thấy, giữa hắn cùng ngọc này đã có thêm một loại liên hệ vi diệu.
Nữ hoàng một chiêu thần thông vẽ bùa trên không này, làm Lý Mộ chấn động hâm mộ không thôi, tu hành giả thượng tam cảnh, thật sự là có quá nhiều thần thông không thể tưởng tượng.
Chu Vũ nhận lấy mệnh phù của Lý Mộ, lại dặn dò: “Nếu có gì ngoài ý muốn, có thể dùng linh loa (ốc biển) liên hệ trẫm bất cứ lúc nào, mặc kệ gặp chuyện gì, đều nhớ rõ bảo hộ mình an toàn trước.”
Lý Mộ nói: “Thần đã biết.”
Chu Vũ gật gật đầu, nói: “Đi đi.”
Lý Mộ chắp tay nói: “Thần cáo lui.”
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Lý Mộ về trong nhà, mới mang chuyện hai người cần về Bắc quận một lần nữa, hơn nữa cần ở lại nơi đó ba tháng nói cho Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nghe vậy hoan hô nhảy nhót, cao hứng nói: “Vậy ta lại đi mua chút quà cho Liễu tỷ tỷ cùng Vãn Vãn tỷ tỷ...”
Lý Mộ kịp thời túm nàng lại, lắc đầu nói: “Lần này thì không cần, chúng ta còn có chuyện quan trọng khẩn cấp, ngươi mau chút thu thập đồ đạc, chúng ta đi luôn bây giờ.”
Thượng Quan Ly mất liên lạc, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn trì hoãn một khắc, nguy hiểm của nàng liền nhiều thêm một phần.
Tiểu Bạch rất nhanh thu dọn xong đồ, hai người ra khỏi thành, liền lập tức sử dụng phi hành phù cấp cao, ngự không mà đi.
Quận Vân Trung ở phía đông Bắc quận, Lý Mộ đưa Tiểu Bạch đi Phù Lục phái trước, Liễu Hàm Yên vừa mới cùng Ngọc Chân Tử cùng nhau bế quan, chỉ có Vãn Vãn ở Bạch Vân phong, Lý Mộ sau khi để lại Tiểu Bạch ở trên núi, một mình một người, một đường hướng phía đông bay đi.
Quận Vân Trung.
Quận Vân Trung ở phía đông bắc của Đại Chu, cảnh nội Vân Trung, ít đồng bằng, nhiều núi rừng hiểm trở, đỉnh núi cao nghìn trượng thậm chí mấy ngàn trượng chỗ nào cũng có, trên đỉnh núi thường có mây mù lượn lờ, do đó có tên “Vân Trung (trong mây)”.
Từ quận Vân Trung tiếp tục hướng đông, thì không là cảnh nội Đại Chu nữa, thậm chí không thuộc về Tổ Châu, mà là tiến vào địa giới Doanh Châu.
So sánh với Tổ Châu, Doanh Châu chỉ là một mảng đất cằn sỏi đá hoang vu.
Doanh Châu hoàn cảnh ác liệt, cảnh nội nhiều núi, nhiều đầm lầy khí độc, không có quốc gia nhân loại tồn tại, ngay cả đại đa số yêu vật cũng không muốn sống ở nơi đó.
Nơi quận Vân Trung cùng Doanh Châu giáp giới, là một mảng núi rừng thái cổ liếc một cái không nhìn thấy giới hạn.
Trong núi rừng, cây cối cực kỳ rậm rạp, thường có cây to cao mấy chục trượng, che cả bầu trời, sau khi tiến vào núi rừng trăm trượng, liền bắt đầu có khí độc chướng từ mặt đất bốc lên, dân chúng quận Vân Trung coi nơi này là cấm địa.
Lúc này, ở ngoài núi rừng, một bóng người cưỡi gió mà đến, khi cách núi rừng gần trăm trượng, chậm rãi dừng lại, lơ lửng ở trên không.
Trong tay Lý Mộ cầm một miếng ngọc phù, ánh mắt nhìn phía chỗ sâu trong núi rừng.
Hắn dùng ba ngày thời gian, đã đi khắp quận Vân Trung, mệnh phù của Thượng Quan Ly đều chưa có bất cứ phản ứng nào.
Đang lúc hắn chuẩn bị bỏ cuộc, ngọc phù trong tay bỗng nhiên truyền đến một cảm giác ấm áp.
Cái này đại biểu cho Thượng Quan Ly chỉ cách hắn trong vòng trăm dặm.
Lý Mộ căn cứ phương hướng mệnh phù cảm ứng, một đường tìm tới nơi này.
Nhìn núi rừng phía trước tràn ngập khí độc, Lý Mộ nhíu mày.
Bước vào núi rừng này, liền bước vào cảnh nội Doanh Châu.
Doanh Châu khác với Tổ Châu, từ xưa đến nay, nơi này chính là một mảnh đất man hoang, độc chướng nơi đây, không thích hợp nhân loại sinh tồn, đối với tu hành giả cũng không có lợi.
Trừ một ít độc trùng yêu loại, yêu vật tầm thường cũng không muốn tiến vào nơi này.
Địa phương này bị dân chúng Vân Trung xưng là “núi rừng thái cổ”, trong yêu vật đó sinh ra, từ khi sinh ra bắt đầu, đã được khí độc tẩm bổ, linh trí bị ăn mòn, so với yêu vật bình thường nguy hại lớn hơn nữa, thỉnh thoảng sẽ chạy đến, mang đến phiền toái cho dân chúng Vân Trung.
Khó trách Thượng Quan Ly bặt vô âm tín, nơi này địa hình phức tạp, núi non trùng điệp, Mai đại nhân chưa tiếp thu được Thượng Quan Ly truyền tin, vô cùng có khả năng là vì tín hiệu không tốt.
Thượng Quan Ly ở ngay phía trước cách đó không xa, Lý Mộ không do dự quá nhiều, rất nhanh đã bay vào trong rừng.
Cùng lúc đó, ở sâu trong núi rừng không biết bao nhiêu dặm, bên trong một u cốc (khe sâu, khe núi, thung lũng âm u).
Thượng Quan Ly ngẩng đầu nhìn, cổ thụ đỉnh đầu tán cây che cả bầu trời, các nàng ở đây, đã bị vây ba ngày.
Một đường đuổi giết, mấy lần suýt nữa bắt được Thôi Minh, đều bị hắn chạy thoát.
Sau, đoàn người các nàng, càng bị Thôi Minh thiết kế, vây ở nơi này.
Thung lũng nơi này, bị người ta bố trí trước một cái đại trận, trận này uy lực cực lớn, tiến vào trận pháp cực kỳ dễ dàng, muốn rời trận, so với lên trời còn khó hơn.
Hết chương 492.