Các nàng mấy người liên thủ, lại thêm pháp bảo bệ hạ ban cho nàng, ngay cả cường giả cảnh giới thứ sáu sơ kỳ cũng có sức đánh một trận, lại không cách nào từ bên trong công phá trận pháp này.
Không chỉ có thế, trận pháp này, còn ngăn trở nàng truyền tin, khiến nàng hoàn toàn mất đi liên hệ với Thần Đô.
Mấy ngày nay, Thôi Minh cùng người bày trận kia cũng chưa động thủ với các nàng, chỉ mang các nàng vây khốn, chỉ sợ là muốn chờ các nàng pháp lực tiêu hao gần hết, lại không cần tốn nhiều sức giải quyết các nàng.
Một nữ tử trung niên đi tới, lắc đầu nói: “Vẫn không được, bọn hắn hẳn là muốn vây chết chúng ta, hoặc mang chúng ta coi là mồi, bẫy giết càng nhiều cường giả hơn của triều đình.”
Chuyện Thôi Minh là Ma Tông nằm vùng, đã khiến triều đình cực kỳ mất mặt.
Nếu là hắn lại thiết kế triều đình một lần, để triều đình mất đi càng nhiều cường giả, không chỉ sẽ làm triều đình tổn thất càng nhiều uy tín hơn, còn có thể cổ vũ khí thế của Ma Tông.
Thượng Quan Ly lấy ra một khối linh ngọc, bóp trong tay, ngoài việc khôi phục pháp lực, lại trầm giọng nói: “Chỉ hy vọng đừng có ai tới đây nữa...”
Ở ngoài thung lũng, trên một ngọn núi.
Thôi Minh khoanh tay đứng, nam tử đầu đội mũ miện châu ngọc màu đen nhìn hắn, hỏi: “Vì sao không dứt khoát giết bọn họ?”
Thôi Minh thản nhiên nói: “Giết bọn họ, không khỏi quá mức đáng tiếc, Thượng Quan Ly là nữ quan thân cận của nữ hoàng, giữ cô ta lại, so với giết cô ta càng có giá trị hơn. Huống chi, chỉ có giữ họ lại, triều đình mới có thể phái tới cường giả lợi hại hơn, đến lúc đó, lấy hồn phách bọn họ, hút tu vi bọn họ, hai chúng ta chẳng phải là có thể tiến thêm một bước?”
“Người Mị Tông các ngươi, thật đúng là âm hiểm độc ác.” Nam tử đó nhìn hắn một cái, hỏi: “Ngươi không sợ đưa tới tuyệt đỉnh cường giả, đến lúc đó trận pháp không thể vây khốn bọn họ, hai chúng ta đều phải chết.”
Trên mặt Thôi Minh lộ ra nụ cười, nói: “Yên tâm, ta đối với triều đình, so với đối với Mị Tông còn hiểu biết hơn, cường giả cảnh giới thứ sáu đỉnh phong trong triều có thể đếm được trên đầu ngón tay, không có khả năng tới nơi này, nhiều nhất chỉ có thể phái ra cảnh giới thứ sáu sơ kỳ. Ngươi tiêu phí lâu như vậy, mới bày ra đại trận như thế, không chỉ có riêng là vì vây khốn mấy người cảnh giới thứ năm chứ?”
Nam tử áo bào đen đó nhìn hắn một cái, nói: “Bổn vương nói trước, mặc kệ là những người này, hay là người tới sau, pháp bảo các thứ của bọn họ, bản vương không cần gì hết, nhưng hồn lực bọn họ, bổn vương muốn lấy hết.”
Thôi Minh cũng không nghĩ nhiều, liền gật đầu nói: “Ta đáp ứng ngươi.”
Hai người sau khi ở chuyện này đạt thành chung nhận thức, nam tử áo bào đen trầm mặc một lát, lại hỏi: “Ngươi ẩn núp ở triều đình Đại Chu lâu như vậy, nhất định biết rất nhiều cơ mật, đại khái nửa năm trước, Sở Giang Vương chết, ngươi biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra hay không?”
Thôi Minh lắc lắc đầu, nói: “Việc này là tuyệt mật trong triều, trừ quan viên Bắc quận, trong triều chỉ sợ chỉ có mấy người biết, như thế nào, Sở Giang Vương chết có vấn đề gì sao?”
Người áo bào đen trầm giọng nói: “Tu vi của hắn, so với bổn vương còn mạnh hơn một mức, mà hắn ở Bắc quận ẩn núp năm năm, là vì mượn dùng Thập Bát Âm Ngục Đại Trận, hiến tế mấy chục vạn dân chúng của quận thành, tấn thăng cảnh giới thứ sáu. Thập Bát Âm Ngục Đại Trận một khi bày thành, có thể vây chết Động Huyền, không phải Siêu Thoát không thể phá, theo bổn vương biết, hắn một đêm đó, rõ ràng đã bày thành Thập Bát Âm Ngục Đại Trận, cuối cùng lại vẫn thất bại...”
Thôi Minh nhìn khe núi phía dưới, hỏi: “Trận này so với Thập Bát Âm Ngục Đại Trận như thế nào?”
Trong giọng nói của người áo bào đen có một tia kiêu ngạo, chậm rãi nói: “Dưới trướng bổn vương, tuy không có mười tám vị quỷ tướng, nhưng khe núi này vốn chính là vùng đất tụ âm tuyệt diệu, địa mạo xung quanh, lợi dụng thêm chút, liền có thể mượn lực lượng trời đất, bày ra tuyệt trận này, cho dù là cảnh giới thứ sáu, cũng khó chạy thoát, so với Thập Bát Âm Ngục Đại Trận, chỉ mạnh hơn chứ không kém hơn...”
Thôi Minh cười nói: “Vậy thì không cần lo lắng nữa, nếu là có thể luyện hóa hồn phách những người này, nghĩ hẳn Tống Đế Vương điện hạ liền có thể đứng đầu hàng ngũ Thập Điện Diêm La nhỉ?”
Người áo bào đen vẫn chưa mở miệng tiếp, trong lòng lại là hừ lạnh một tiếng.
Tu vi của hắn đã tới U Hồn đỉnh phong, không thua Sở Giang Vương lúc đó, nếu triều đình Đại Chu lại phái tới một vị cường giả cảnh giới thứ sáu, mượn dùng hồn lực của người nọ, lại thêm những người này trong trận, hắn có một tia hy vọng như vậy tiến một bước nữa.
Đến lúc đó, hắn thậm chí không cần chịu ở dưới U Minh Thánh Quân nữa.
Tống Đế Vương nghĩ đến đây, khóe miệng nhịn không được hiện ra một tia độ cong, lại ở ngay sau đó, ánh mắt khẽ động, nói: “Che giấu khí tức trước, có người đến đây...”
...
Lý Mộ trong tay nắm mệnh phù của Thượng Quan Ly, bay thẳng đến tận đây.
Trong núi rừng hoang cổ này nguy cơ bốn bề, sương độc chướng khí trong rừng, mặc dù là tu hành giả cũng không thể hít vào quá nhiều, hắn một đường nín thở đi tới, cũng không biết đã gặp bao nhiêu độc trùng mãnh thú.
Đám trùng thú này được chướng khí tưới tắm, rất khó sinh ra linh trí cơ sở, nhưng thực lực lại không thể xem nhẹ, làm người ta khó lòng phòng bị, làm chậm đi tốc độ hắn tìm kiếm Thượng Quan Ly rất nhiều.
Lý Mộ ở trong rừng ngự không mà đi, mệnh phù trong tay càng lúc càng nóng.
Cái này đại biểu khoảng cách của hắn và Thượng Quan Ly càng lúc càng gần.
Thẳng đến khi hắn bay tới thung lũng nơi nào đó, ngọc phù trong tay đã có chút bỏng tay.
Nói rõ Thượng Quan Ly ngay tại phụ cận hắn.
Trong thung lũng, Thượng Quan Ly nhìn Lý Mộ lơ lửng ở không trung, biến sắc, lớn tiếng nhắc nhở: “Đừng tới đây!”
Lý Mộ nghe được tiếng, bay vào thung lũng, nhìn Thượng Quan Ly phía trước cách đó không xa, hỏi: “Ngươi vừa rồi nói cái gì?”
Hắn vừa dứt lời, liền phát hiện khác thường, nhìn bốn phía.
Từ trên thung lũng nhìn xuống, nơi này tựa như không có gì khác thường hết.
Nhưng sau khi đáp ở trong thung lũng, Lý Mộ lập tức phát hiện không đúng.
Nơi này không có một tia thiên địa linh khí, chung quanh tựa như tồn tại một đại trận, mang thiên địa linh khí bên ngoài ngăn cản, Lý Mộ phi thân ra, lại đụng phải một vách chắn vô hình.
Hắn bị nhốt ở trong một trận pháp.
Thượng Quan Ly hai tay ôm mặt, hồi lâu sau, mới mặt mũi âm trầm hỏi: “Ngươi làm sao tìm tới nơi này, còn có người khác hay không?”
Lý Mộ giơ lên mệnh phù trong tay, ném nó cho Thượng Quan Ly, nói: “Không có người khác, Mai tỷ tỷ không liên hệ được ngươi, vừa lúc ta về Bắc quận nghỉ ngơi, liền hướng bệ hạ xin mệnh phù của ngươi, thuận tiện tìm ngươi một chút, trận pháp này là chuyện gì xảy ra?”
Hết chương 493.