Đại Chu Tiên Lại (Dịch Full)

Chương 640 - Chương 640. Kinh Hỉ Của Liễu Hàm Yên (3)

631-675 - Chương 640. Kinh hỉ của Liễu Hàm Yên (3)
Chương 640. Kinh hỉ của Liễu Hàm Yên (3)

Trương phu nhân bất mãn nói: “Cái gì bảo tôi đừng quản, nếu hắn thật là loại người này, ông liền cách hắn xa một chút cho tôi, miễn cho bị hắn dạy hư.”

Trương Xuân lắc đầu nói: “Bà không hiểu, thì đừng xen mồm lung tung, ngắm phong cảnh đi, thật không dễ gì có thể nghỉ ngơi một ngày, nơi này cảnh sắc cũng không tệ lắm.”

Lúc này, một nhà ba người đã đi lên đỉnh núi, Trương Y Y ngẩng đầu, nhìn đất trống nơi xa, nói: “Nơi đó có người.”

Ánh mắt Trương Xuân nhìn qua, vừa lúc cùng một nữ tử ánh mắt đối diện.

Trương phu nhân chấn động nói: “Đó không phải Lý Mộ sao, nữ tử bên cạnh hắn là ai, ban ngày ban mặt, bọn họ cô nam quả nữ, ở rừng núi hoang vắng này làm gì, không thể ngờ được, hắn lại thật là loại này.”

Trương phu nhân còn chưa nói xong, đã bị Trương Xuân bịt kín miệng.

Sau đó, gã một tay kéo Trương phu nhân, một tay kéo con gái, nhanh chóng cưỡi mây xuống núi, bóng người trong giây lát liền biến mất không dấu vết.

Ánh mắt Lý Mộ nhìn về phía nữ hoàng nhìn, hỏi: “Bệ hạ, làm sao vậy?”

Nữ hoàng thu hồi tầm mắt, nói: “Không có gì, vừa rồi có mấy con hươu chạy qua.”

Nói tới hươu, Lý Mộ nhớ ra, hôm nay còn từ ngự thiện phòng cầm theo nửa cái chân hươu, đặt ở trong hồ thiên không gian, dùng mật ong để ngâm.

Hắn đứng lên, nói: “Bệ hạ nghỉ ngơi một lát, ta đi chuẩn bị thịt nướng.”

Hắn đi đến cách đó không xa, mang chân hươu cùng một ít đồ nướng chuẩn bị sẵn lấy ra, đặt ở trên giàn nướng, ở bên dưới trải than củi, dùng lửa than nướng thịt, so với dùng pháp lực nướng ăn ngon hơn nhiều.

Cùng thời điểm, Bạch Vân sơn, ngọn núi cao nhất.

Lý Thanh nhìn Liễu Hàm Yên bên cạnh, bất đắc dĩ nói: “Vì sao không nói cho hắn?”

Liễu Hàm Yên hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ai biết sau khi chúng ta rời khỏi Thần Đô, hắn đang làm những gì, lần này vụng trộm trở về, cho hắn một cái bất ngờ, nếu hắn ngoan ngoãn, chính là kinh hỉ, nếu hắn không ngoan, hừ!”

Nàng nhìn Lý Thanh, nói: “Ta biết muội thương hắn, nhưng muội không được nói trước cho hắn, hai người chúng ta phải đứng về cùng phe, nếu không, đợi tới về sau thật sự có Tiểu Ngũ Tiểu Lục, muội khóc cũng muộn rồi.”

Lý Thanh gật gật đầu, nói: “Ta nghe lời tỷ.”

Ngoài Thần Đô, đỉnh núi hoang phong cảnh tú lệ.

Chu Vũ tiếp nhận một miếng thịt hươu nhỏ Lý Mộ dùng dao nhỏ cắt xuống, nói: “Lại bộ tả thị lang Trương Xuân, chức quan đã tới tứ phẩm, ngươi trở về tra xem, triều đình còn có những tòa nhà năm sân nào bỏ trống, ban cho hắn đi.”

Lý Mộ vốn tính sang năm lại tìm cơ hội giúp lão Trương tranh thủ, nữ hoàng đã chủ động nhắc tới, vừa lúc bây giờ có thể an bài cho gã.

Hắn gật gật đầu, nói: “Tuân chỉ.”

Bắc Uyển.

Khi Lý Mộ mang giấy tờ nhà đất căn nhà năm sân nơi nào đó ở Bắc Uyển giao cho Trương Xuân, gã tuy không cao hứng như Lý Mộ tưởng tượng, nhưng vẫn vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Cảm tạ, huynh đệ.”

Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Không cần cảm tạ ta, lần này là nữ hoàng chủ động ban cho ngươi.”

Trương Xuân nói: “Đều như nhau, đều như nhau.”

Ánh mắt Lý Mộ nhìn phía sau Trương Xuân, nhìn thấy Trương phu nhân dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn hắn một cái, xoay người đi vào phòng.

Lý Mộ thu hồi tầm mắt, nghi hoặc nói: “Trương phu nhân làm sao vậy, ta nơi nào đắc tội tẩu ấy sao?”

Trương Xuân khoát tay áo, nói: “Không cần để ý bà ấy, ý kiến đàn bà.”

Gã nhận lấy giấy tờ nhà, vỗ vỗ ngực, nói: “Ngươi yên tâm, trong lòng bản quan có tính toán, lời nên nói ta sẽ nói, lời không nên nói, ta một câu cũng sẽ không lắm miệng.”

Lý Mộ nghi hoặc nhìn hắn, hỏi: “Ngươi đang nói cái gì?”

Trương Xuân nhìn về phía Lý Mộ, sau khi ngẩn ra một chớp mắt, trên mặt cũng lộ ra nét nghi hoặc, nói: “Đúng vậy, bản quan đang nói cái gì, bản quan cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thấy, ha ha!”

Lý Mộ luôn cảm giác hôm nay lão Trương là lạ, nhưng lại không thể nói rõ lạ nơi nào.

Hắn đi qua trên đường, vẫn như cũ có vô số dân chúng nhiệt tình chào hỏi với hắn

“Lý đại nhân, đã lâu không gặp, ngài đoạn thời gian trước rời khỏi Thần Đô sao?”

“Đúng vậy, ít nhất có nửa tháng chưa nhìn thấy Lý đại nhân rồi.”

“Đại nhân là ra ngoài làm việc sao?”

Lý Mộ đối với dân chúng mỉm cười đáp lại, gật đầu nói: “Là ra ngoài hơn nửa tháng.”

Từ sau lần trước ra ngoài du ngoạn nấu cơm dã ngoại, Lý Mộ cách mỗi vài ngày, sẽ mang Vãn Vãn và Tiểu Bạch rời cung một lần, ở dưới hắn mời, nữ hoàng cố mà làm đáp ứng, sau khi thay đổi bộ dạng, cùng bọn họ đi dạo phố mua sắm, ăn quán ven đường, mua trang sức giá rẻ vài đồng một cái.

Nàng khi đáp ứng, miễn cưỡng hơn bất cứ ai khác, thật sự đi dạo, so với ai khác cũng có hứng thú hơn.

Một mình nàng mua đồ, so với Vãn Vãn và Tiểu Bạch cộng lại còn nhiều hơn, tuy đại đa số đều là vô dụng, nhưng nàng vẫn làm không biết mệt.

Mấy ngày trước Tết, Thần Đô đầy náo nhiệt cùng vui mừng.

Ba mươi tết, Lý Mộ đẩy cửa ra, một cảm giác mát đập vào mặt.

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời xám xịt, thế mà bắt đầu có tuyết rơi.

Thần Đô tuy không tính là phía nam, nhưng mùa đông thời điểm tuyết rơi vẫn như cũ rất ít, bông tuyết rơi ở trên mặt đất, rất nhanh sẽ tan rã.

“Tuyết rơi rồi!”

Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch chân trần từ trong phòng chạy ra, đứng ở trong sân, dang hai tay, ôm bông tuyết đầy trời.

Lý Mộ ở trên mông hai người đều quật một cái, nói: “Trở về, mặc quần áo cùng giày lại ra.”

Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch rất thích tuyết, vốn tính nặn mấy người tuyết chơi đùa, đáng tiếc tuyết Thần Đô không lớn, rơi xuống đất là tan, Lý Mộ thử dùng pháp lực, bông tuyết trước điện tuy lớn hơn một chút, nhưng vẫn xa xa không đủ.

Nữ hoàng đi ra khỏi cung Trường Nhạc, nhìn Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch chờ mong hướng về bầu trời phất tay, trên tay biến ảo vài cái ấn quyết, một luồng ánh sáng trắng từ trong tay nàng bay ra, lao thẳng về phía đám mây.

Bông tuyết bỗng nhiên to hẳn lên, bay lả tả xuống, rất nhanh trên đất đã đọng một tầng.

Ngoài cung, dân chúng Thần Đô cũng ùn ùn ra khỏi cửa nhà, nhìn bông tuyết trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

“Thần Đô đã lâu chưa có tuyết lớn như vậy.”

“Sang năm nhất định là năm được mùa.”

“Từ khi bệ hạ đăng cơ tới nay, cuộc sống của dân chúng càng ngày càng tốt.”

Trước cung Trường Nhạc, Tiểu Bạch và Vãn Vãn đã đắp được mấy người tuyết.

Nói là người tuyết, thật ra không bằng nói là điêu khắc tuyết.

Người tuyết các nàng nặn, không phải loại đầu tròn tròn, thân thể thật to kia, mà là tượng tuyết cao bằng một người, giống như đúc, trong lòng ôm một con tiểu hồ ly là Tiểu Bạch, khăn trùm đầu dựng thẳng hai cái bọc là Vãn Vãn, bóng người bên cạnh cao lớn hơn một chút là Lý Mộ, bên cạnh Lý Mộ, là nữ hoàng mặc hoàng bào, đội đế quan.

Hết chương 640.

Bình Luận (0)
Comment