Bốn người tuyết, tựa như tác phẩm nghệ thuật đứng ở quảng trường trước điện, không chỉ có dáng người dung mạo giống mấy người như đúc, ngay cả khí chất, cũng có vài phần tương tự.
Vãn Vãn hài lòng nhìn kiệt tác của mình, sau đó lại gãi gãi đầu, nói: “Hình như đã quên chút gì.”
Rất nhanh, nàng liền nhớ ra, vỗ đầu, nói: “Quên tiểu thư cùng Thanh tỷ tỷ.”
Rất nhanh, tượng tuyết Liễu Hàm Yên và Lý Thanh cũng xuất hiện ở trên quảng trường.
Vãn Vãn hài lòng gật gật đầu, nói: “Đây mới là người một nhà.”
Lý Mộ thầm nghĩ, Liễu Hàm Yên nếu còn không trở lại, áo bông tri kỷ của nàng, cũng sắp bị nữ hoàng lừa đi mất.
Hắn đi đến bên cạnh Vãn Vãn và Tiểu Bạch, hỏi: “Buổi tối hôm nay, chúng ta là về nhà, hay là ở lại chỗ này?”
Vãn Vãn không chút do dự nói: “Tiểu thư cùng Thanh tỷ tỷ cũng không ở nhà, chúng ta cứ ở đây đón Tết đi, cùng Chu tỷ tỷ, cơm tất niên trong hoàng cung, nhất định có rất nhiều đồ ăn.”
Chu Vũ nói: “Cơm tất niên của hoàng cung, có hơn một trăm món ngon.”
Vãn Vãn kéo kéo tay áo Lý Mộ, nhỏ giọng nói: “Công tử…”
Lý Mộ xoa đầu nàng, nói: “Vậy chúng ta cứ ở nơi này đi.”
Đêm giao thừa, nữ hoàng đuổi toàn bộ thủ vệ canh gác, ngay cả Mai đại nhân và Thượng Quan Ly, cũng bị nàng đuổi về nhà.
Trong cung Trường Nhạc, chỉ còn lại có bốn người.
Trừ cơm tất niên ngự thiện phòng chuẩn bị, bốn người còn cùng nhau gói sủi cảo, sủi cảo từ vỏ đến nhân, đều là bọn họ từng chút một chuẩn bị, trong cung Trường Nhạc, rượu và thức ăn đã lên đủ, bốn người đứng ở trước bàn, đồng thời bưng chén rượu.
Cùng thời điểm.
Bắc Uyển.
Lý phủ.
Đêm giao thừa, Liễu Hàm Yên cùng Lý Thanh vội vàng chạy về Thần Đô đứng ở trong sân, vẻ mặt nghi hoặc.
Liễu Hàm Yên dùng ý niệm đảo qua toàn bộ Lý phủ, cũng chưa phát hiện khí tức Lý Mộ Vãn Vãn Tiểu Bạch, nàng hơi nhíu mày, khó hiểu nói: “Người đâu?”
Đêm giao thừa, các nàng vốn muốn cho Lý Mộ một sự kinh hỉ.
Nhưng bị kinh lại là các nàng.
Đêm giao thừa, thời khắc nhà nhà đoàn tụ, Lý Mộ cùng Vãn Vãn Tiểu Bạch đi đâu rồi?
Liễu Hàm Yên lấy ra pháp bảo truyền âm, sau khi thúc giục, tức giận nói: “Chàng ở đâu?”
Cung Trường Nhạc, Lý Mộ nghe trong pháp bảo truyền âm trong tay truyền đến thanh âm, ngạc nhiên nói: “Các nàng, các nàng ở nhà?”
Chu Vũ buông chén rượu, bình tĩnh hỏi Lý Mộ nói: “Nương tử nhà ngươi đã trở lại?”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Các nàng đang ở nhà.”
Chu Vũ thản nhiên nói: “Vậy trở về đi.”
Nàng vằ dứt lời, Lý Mộ, Tiểu Bạch, Vãn Vãn, cảnh vật trước mắt biến đổi, khi xuất hiện lần nữa, đã ở trong sân Lý phủ.
Liễu Hàm Yên nhìn ba người bỗng nhiên xuất hiện, hỏi: “Mấy người làm sao vậy?”
Lý Mộ lúng túng nói: “Chúng ta, chúng ta vừa rồi ở trong cung.”
Liễu Hàm Yên nhíu mày hỏi: “Giao thừa mấy người ở trong cung làm gì?”
Lý Mộ giải thích: “Nàng không phải nói các nàng không trở lại, trong nhà chỉ còn lại có ta với Vãn Vãn Tiểu Bạch, trong cung cũng chỉ có một mình bệ hạ, chúng ta nghĩ, nếu không buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng có bạn với nhau...”
Liễu Hàm Yên nhìn về phía Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch, hỏi: “Là như thế sao?”
Tiểu Bạch cùng Vãn Vãn liên tục gật đầu.
Liễu Hàm Yên đi đến trước bàn đá trong sân, vươn ngón tay, nhẹ nhàng quét một cái, nhìn dấu vết tro bụi trên tay, hỏi Lý Mộ: “Bữa cơm này của mấy người, ăn ít nhất nửa tháng rồi nhỉ?”
Lý Mộ nói: “Nàng nghe ta giải thích trước...”
Nếu nói triều đình là một công ty, nữ hoàng là bà chủ, Lý Mộ chính là nhân viên bà chủ coi trọng nhất.
Làm một bà chủ để ý tới nhân viên, nàng bởi vì thông cảm Lý Mộ đi làm tan ca đường xa, liền bảo hắn ở phụ cận công ty, trong biệt thự của chính nàng, cái này rất bình thường nhỉ?
Tối ba mươi Tết, vợ hắn ở nhà mẹ đẻ, bà chủ cảm động hắn trong khoảng thời gian này ngày đêm tăng ca, mời hắn ăn một bữa cơm tất niên, thế này cũng không quá phận nhỉ?
Liễu Hàm Yên nhìn Lý Mộ, hỏi: “Cho nên, hơn nửa tháng qua, ba người đều ở trong cung?”
Lý Mộ gật gật đầu.
Liễu Hàm Yên không gây hấn Lý Mộ, trái lại, Vãn Vãn bị nàng gọi vào trong phòng, Lý Mộ cũng không dám đi qua theo.
Hắn nhìn thoáng qua Lý Thanh, Lý Thanh cho hắn một ánh mắt lực bất tòng tâm.
Rất hiển nhiên, nàng bây giờ đã cùng Liễu Hàm Yên thống nhất chiến tuyến.
Trong phòng, Liễu Hàm Yên gõ gõ cái trán Vãn Vãn, nói: “Trước khi ta đi, là nói với ngươi như thế nào, bảo ngươi trông hắn, đừng để hắn buổi tối không về, các ngươi thì ngược lại, dứt khoát cùng nhau không về giống hắn...”
Vãn Vãn cúi đầu nhìn mũi chân, nức nở vài tiếng, nước mắt tí tách rơi xuống.
Thế này ngược lại khiến Liễu Hàm Yên không biết làm sao, bối rối nói: “Ngươi khóc cái gì, ta còn chưa nói ngươi cái gì đâu...”
Vãn Vãn lau nước mắt, thanh âm hàm hồ nói: “Nhiều đồ ăn như vậy, ta, ta còn chưa ăn được một miếng nào...”
Liễu Hàm Yên chưa nghe rõ nàng nói cái gì, thấy nàng khóc đau lòng, đành phải ôm nàng, an ủi: “Được rồi được rồi, không trách ngươi nữa, ngươi đừng khóc...”
Cũng may Lý Mộ không phải một mình ngủ hoàng cung, mà là có Vãn Vãn và Tiểu Bạch ở cùng, chưa làm chuyện gì có lỗi với nàng, nhiều nhất là trong nhà nhiều bụi một chút, nhưng quét tước, cũng chỉ là chuyện một pháp thuật nhỏ.
Bây giờ bày ở trước mặt Lý Mộ, còn có một vấn đề rất nghiêm trọng.
Ở cung Trường Nhạc ăn cơm tất niên, là hắn ở sau khi biết được Liễu Hàm Yên và Lý Thanh buổi tối hôm nay sẽ không trở về, làm ra quyết định.
Cho nên hắn cũng không mua đồ ăn trước, dù sao, nếu ở hoàng cung, hắn căn bản không cần quan tâm việc này.
Cho nên, bọn họ bây giờ ăn cái gì?
Tết nhất vậy, nửa đêm, mỗi nhà đều đang ăn bữa cơm đoàn viên, cho dù là ra ngoài mua đồ ăn, cũng không còn kịp.
Đáng tiếc cung Trường Nhạc một bàn đồ ăn phong phú kia, bọn họ ngay cả một miếng cũng chưa động vào, Tiểu Bạch còn tốt chút, Vãn Vãn cũng sắp khóc rồi, khi bị nữ hoàng na di đến trong nhà, nàng đũa còn đang cầm trong tay.
Muốn qua một đêm giao thừa bình thường, chỉ có một biện pháp.
Cung Trường Nhạc.
Chu Vũ ngồi ở trên nóc cung Trường Nhạc, cơm tất niên ngự thiện phòng tỉ mỉ chuẩn bị, nàng chưa động vào một miếng nào.
Bông tuyết vốn đã ngừng, từ sau khi bọn Lý Mộ rời khỏi cung Trường Nhạc, lại bắt đầu bay lả tả xuống, hơn nữa có xu thế càng rơi càng lớn.
Chu Vũ tùy ý bông tuyết rơi ở trên người, yên lặng nhìn Thần Đô đêm giao thừa vạn nhà đèn đuốc.
Buổi tối náo nhiệt nhất Thần Đô, cung Trường Nhạc vắng lặng trước sau như một.
Đây là náo nhiệt của dân chúng, không quan hệ với nàng.
Một khắc nào đó, cảm nhận được linh loa trong hồ thiên không gian chấn động, Chu Vũ vươn tay, linh loa hiện lên ở lòng bàn tay, nàng nhìn một lát, thu hồi linh loa, vẫn chưa để ý tới.
Một lát sau, nàng lại lấy nó ra, hỏi: “Lại tìm trẫm làm gì?”
Trong linh loa truyền đến thanh âm ủy khuất của Vãn Vãn: “Chu tỷ tỷ, nhiều đồ ăn như vậy, một mình tỷ ăn hết không?”
Hết chương 641.